"Rốt cuộc, con người trước đó của cô là loại người như thế nào?"
Sau khi rời khỏi phòng thầy hiệu trưởng, cô bước chậm rãi trên hành lang dài cũng sang trọng ko kém các phần khác trong trường. Những ngón tay nõn nà đã lột băng lướt nhẹ trên ống lan can bóng sáng dưới ánh mặt trời êm dịu, cô thở dài ngắm nhìn những bức tượng tuyệt nhũ ở sân trường, lòng rối bời về câu hỏi cuối cùng ông hiểu trưởng dành cho cô: "Sao em lại khác quá vậy?" Đó ko chỉ là một câu hỏi mà còn là một câu cảm thán chất chứa sự khó chịu và hối hận trong ông. Có lẽ ông khó chịu vì cô ko phải là con người ngổ ngáo luôn xổ xàng tuôn trào những lời nói cay độc toan tính ngày trước, phải chăng ông đã quá quen với cách gồng mình nhảy vào cuộc đấu chí cuồng dại giữa ông và con người đó đến mức ko thể phân biệt nổi thực tại lẫn mơ hồ đến nỗi khi nhìn thấy cô đã chìm vào cái thế giới ranh mãnh đó, rồi móc bới xỉa xói cô trong khi cô ko còn có một chút vướng bận đến chúng. Còn hối hận thì chắc ông đã cảm thấy có lỗi với cô khi chưa kịp vào đề tài chính mà đã đào mộ vớt xương người khác lên. Khi chôn chân vào vũng bùn lầy lội, con người ta thường tìm thấy một cái gì đó thực sự ý nghĩa trong cuộc đời của mình, cô cũng vậy, cô đã tìm thấy một điều mà trước giờ cô chưa bao giờ chú ý đến nó: "Rốt cuộc, con người trước đó của cô là loại người như thế nào?"
-Này! Hà Hiểu Nghi!_Một cô gái dáng mảnh khảnh, bước đến gần cô, hất hàm làm dáng điệu đanh đá, theo sau mà mấy cô nàng cũng điệu đà ko kém.
-...._Cô ko nói gì, chỉ mải chìm nghỉm trong suy nghĩ miên mang.
-Này, dám lơ tôi hả? Hà Hiểu Nghi_Ko chịu nổi sự tỉnh bơ của nhân vật được triệu lệnh, cô ta tức giận hét lớn
Vậy mà nhân vật của chúng ta vẫn thế, ko biết mù hay điếc mà chẳng phản ứng gì, tiếp tục ngắm mấy cái tuyệt tác giữa sân trường.
-Hey!_Cô gái kia nổi đóa hóa rồ, chạy tới lôi mạnh mái tóc được uốn thành từng lọm dài của kẻ - lơ - đẹp mình (con ni chơi đểu)
-Đau ..._Kẻ - lơ - đẹp giờ mới chịu để ý, la toáng lên, xoa xoa mái tóc rối bời vừa bị kẻ - bị - lơ - đẹp giật mạnh.
-Ha, giờ mới chịu để ý hả_Kẻ - bị - lơ - đẹp lên tiếng, đôi môi nhếch mép cười.
-Sao cô lại lôi tóc tôi_Hiểu Nghi giận dữ, đôi mắt ướt bỗng lạnh hẳn theo một bản năng nào đó, khuôn mặt lạnh băng nhìn người đối diện, cánh tay nãy giờ vuốt lại tốc giờ lại nắm chặt lọm tóc đến nỗi những vết gân tay mờ cũng phải hiện rõ lên, đậm nét.
-Ai bảo cô lơ tôi chi._Cô gái đối diện tỉnh bơ đáp, cô ko phải là người tinh ý đến mức có thể phân biệt được sự thay đổi trên con người trước mặt nên đã lỡ đánh mất sự bắt gặp nguy hiểm hiếm hoi với một con người đậm chất thống trị.
-Vậy à?_Cô cười nhẹ, ranh mãnh, đôi lông mày cong khẽ nhướn lên rồi nhả xuống bất ngờ
-Cô..._Cô gái đối diện giờ mới để ý đến sự chế nhạo trong con người trước mặt, cô ta giận dữ tát một bạt tai vào con người đó khiến cô ta chao đảo về phía sau, đôi chân lúng túng chống đỡ ko biết sao lại bổ nhào xuống đất, có tiếng rắc nhẹ phả vào ko gian xung quanh (chắc ai cũng biết là gì rồi đó, trật chân con người ta rồi +_=, xương bà này như xương gà vậy, hazz)
-Mấy cô làm gì đó_Một chàng trai nhỏ nhắn với gương mặt của một "Black Angel" bước dần đến phía cô gái vừa bị ngã.
-A...Avril....Avril Kingston_Cả đám ấp a ấp úng rồi hét lớn trước sự xuất hiện của chàng hot boy vừa vào trường đã vác ngay bảng truy nã của giới teen thượng lưu trên mặt.
-Cậu ko sao chứ?_Avril cúi xuống nhìn cô gái đang đưa tay ôm bên má đang đỏ ửng lên vì cái tát giáng trời
-...._Có lẽ vì sốc quá nên nhân vật chính của chúng ta ko biết nói gì, cứ im lặng.
-Này, Hà Hiểu Nghi, đừng có làm cái bộ mặt đáng thương giả tạo đó nến ko...._Cái cô lắm chuyện vừa nãy vẫn chưa chịu đi khâu miệng, ngang nhiên nói xa xả cho tới khi ánh mắt Avril bắt gắp ánh mắt cô thì im phăng phắc.
-Ai là Hà Hiểu Nghi?_Người vô tội nãy giờ mới lên tiếng hỏi ngây ngô, khiến cả đám người gây chuyện há hốc mồm nhìn chằm chằm.
-Cô ta điên sao, tên mình mà cũng..._Một tên đứng sau thì thầm vào tai tướng lĩnh của họ, đôi mắt nghi ngờ vẫn chưa chịu buông tha con người tội nghiệp
-Chắc cô ta muốn anh Avril thương hại rồi, thật giả tạo quá_Một con bé vắt mũi chưa sạch cũng lên tiếng phản đối.
-Vậy cô nghĩ cái tên xấu xí đó là của ai cơ chứ_Tướng lĩnh của đám nhao nháo hồi nãy lên tiếng, tay chống nạnh.
-...._Hàn thiếu phu nhân chỉ cúi đầu, đôi mặt nhạt đi trong suy nghĩ miên man của chính mình, ko biết nghĩ gì run rẩy như một con thú nhỏ bỗng nhiên mắc kẹt trong hang cọp từ bao giờ.
-Mấy người đi đi_Avril hất hàm, nhỏ nhẹ nhưng đủ làm kẻ tiếp lời rợn người khi nhìn thấy những chuyển biến nhỏ khẽ lộ diện thầm kính trong con người bên cạnh, dù cô ko ngẩng mặt lên, nhưng cậu lại có thể nhận ra cô đang sợ, sợ hãi một điều gì đó đến nỗi ko chú ý đến bất kì ai xung quanh mình.
Đám con gái giật nảy mình, sống lưng lạnh như có ai vừa đặt lên đó một tảng băng dày, vị tướng lĩnh của họ ko nói gì chỉ nhìn Avril thật lâu, cô giận dữ, bỏ đi trong suy nghĩ hồ như sẽ còn động mãi: "Tại sao lại bảo vệ nó chứ?"
Thật lâu sau khi đám con gái nhiều chuyện bỏ đi, Hiểu Nghi mới chịu đựng dậy trong đau đớn vì chân trái hình như đã bị trật khớp (ui trời, hết tay rồi đến chân, đúng là hồng nhan bạc mệnh_Tay lên tiếng phản bác, kệ nó, liên quan gì đến mày, vít típ đi_Tg), đôi mắt ngấn nước giờ đã chìm nghỉm trong biển mặn, khuôn mặt có chút biến sắc nhìn Avril vài giây, rồi khập khiễng bỏ đi về phía cầu thang-rối ra duy nhất trên cái hàng lang này.
-Sao ko hỏi gì?_Ko chịu nổi sự tĩnh lặng của người đáng nhẽ phải nói gì đó, Avril lên tiếng hỏi bóng dáng đang chập chững trước mặt, đôi mắt lạnh hoàn toàn trái ngước với khuôn mặt thiên sứ giờ cũng đã dịu lại chỉ có phần hơi ánh lên một chút.
-Cậu biết tôi muốn hỏi gì à?_Hiểu Nghi ko quay mặt, hỏi lại vị ân nhân hợp thời của mình.
-Ưhm, đôi khi con người ta cũng cần một sự giúp đỡ xa lạ_Avril tiến lại gần cô gái nhỏ, nhìn thẳng về khoảng tường trắng đơn điệu, chờ đợi sự vỡ òa trong tiếng nức của ai đó.
-Tôi ... là Hà Hiểu Nghi à?_Hiểu Nghi khẽ hỏi khi nhận ra sự tin cậy từ con người xa lạ này.
-Ờ, có lẽ là vậy._Avril đáp, chẳng chút ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt "xinh xắn" tựa như một thiếu nữ.
-Cậu ko thấy buồn cười à?_Hiều Nghi quay mặt nhìn Avril, những vệt nước mặn giờ đã ướt đẫm khuôn mặt sắc sảo, mĩ miều.
-Vì cái gì?_Avril lạnh lùng, ko nhìn thẳng vào người kia như muốn để cho cô ko phải khó xử.
-Ờ, thì đến cả tên mình tôi cũng ko biết_Cô cười nhẹ, sống mũi cay xè, đỏ nhạt.
-Ko_Chàng trai tiếp lời, để cho chắc chắn, cậu ta nhấn mạnh_Ko một chút nào
Vậy à!_Cô thở dài nhẹ nhõm_Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu sẽ nghĩ tôi bị điên.
-Đối với một thương nhân thì việc tìm hiểu đối thủ trên thương trường ko phải là điều khó khăn gì_Avril tiếp lời.
-Ý cậu là...
-Là chuyện thường thôi_Avril đáp, ko muốn để cho cô nghi ngờ nhiều về mình_Cũng giống như chồng cậu vậy, cậu ta chắc cũng khá rõ về một người mới như tôi.
-Vậy à
-Cậu có biết tên chồng mình ko?_Chợt như nhận ra điều gì, Avril quay mặt nhìn Hiểu Nghi hỏi.
-Ơ?_Cô gái nhỏ ngớ người, sựng lại rồi mặt đỏ bừng (Tên mình đã ko biết, tên chồng lại càng ko hay, haizz, khổ cái đời mấy người mất trí nhớ, mà chỉ có cô này mới thế)
-Bình thường cậu gọi chồng là gì?_Avril nghiêm nghị khi nhận rõ tình trạng của vấn đề.
-..._Cô ko trả lời (biết trả lời sao đây)
-Ông xã thân yêu ơi, anh yêu, mình à, honey của em, ấy ấy à,...._Avril nhướn mày liệt kê một loạt cách gọi cực "sến" của người vợ khi gọi chồng (đảm bảo tên này thích xem phim tình củm rùi)
-CẬU NGHĨ SAO MÀ TÔI LẠI GỌI THẾ CHỨ!!_Hiểu Nghi hét lên vào mặt con người xấu số mà lắm chuyện, mặt bây giờ đã đỏ như quả cà chua chín (Xấu hổ muốn chết)_DÙ TÔI KO BIẾT MẤY CÁI TỪ DÓ CÓ NGHĨA LÀ GÌ NHƯNG...làm ơn đừng nhắc đến chúng, nghe thấy sởn gai ốc_Cô làm vẻ rùng mình trước mặt con người mới quen rồi cười chữa ngượng.
-Ờ thế cậu gọi gì?_Avril dỗ nhẹ quả-cà-chua-chín bằng giọng lạnh tanh, ko muốn tiếp tục châm lửa vào quả bom nổ chậm thất thường này nữa.
-Hỏi đời!, làm sao tôi nhớ chứ, chỉ tại vụ tai nạn..._Hiểu Nghi tiếp lời, càng về sau giọng càng nhỏ dần, có chút sầu não.
-Thôi đừng bàn chuyện này nữa, chúng ta đi làm việc nên làm bây giờ_Avril bỗng đưa tay bồng Hiểu Nghi, cô nàng giật mình í ới can ngăn, mặt vẫn bừng bừng những cảm xúc ko rõ.
-Rốt cuộc, việc-nên-làm-bây-giờ là việc gì?_Hiểu Nghi xâm xoàng (lại nghĩ chuyện linh tinh rùi), tai cô cũng nóng lên, đỏ ko kém khuôn mặt bất thần.
-Ko như cậu nghĩ đâu_Ko chút cảm xúc, Avril đáp
-Tôi có nghĩ gì đâu chứ?_Hiểu Nghi bốc đồng chữa cháy ình.
-Vậy thì im đi cho tôi nhờ, nặng muốn chết
Bây giờ nắng đã đổ đầy sân trường, lọt thỏm vào những khung cửa kính, in đậm vài vệt lúc nhạt lúc đậm một thứ vàng nguyên chất. Thế mà trong ngôi trường sớm nắng chiều mưa này, một cơn bão sắp ập đến, hứa hẹn cơn tam bành của một ai đó (tự đoán, suzu ko tiết lộ thêm đâu). Ko cần đợi, đâu đó quanh đây cũng có kẻ ko cần đổ xăng châm lửa thì lửa cùng phừng phừng bốc lên tận trời rồi, trắc trở rồi