"Người... là mẹ Bề trên ư?" Hoseok thận trọng hỏi. Chàng nhìn thấy sợi dây chuyền bằng đồng chuỗi, nổi bật trên nền áo đen của người phía trước. Nhưng chàng không thể nhìn thấy điểm cuối. Một nửa sợi dây như chìm trong bóng tối. Hoseok không chắc nữa.
Bóng đen không đáp. Không khí thật kì dị. Hoseok đứng lên. Chàng cố khiến cho người nọ nói nhiều hơn. Hoseok cảm thấy không an toàn khi người kia cứ im lặng mãi như vậy. Hơn cả, chàng bất an.
"Giáo hội tại Vatican đã nghe đến vụ việc của St. Carta. Giáo hội gửi lời chia buồn sâu sắc và chân thành với tu viện, và..."
"Thưa Cha, Cha đang giấu giếm điều gì?" Bóng đen lần nữa cất tiêng, thô lỗ cắt ngang lời nói của Hoseok. Cái giọng méo mó này rất quen. Hoseok cố nhớ lại.
"Cha chỉ đến đây khi đã có mục đích. Giáo hội chưa từng làm việc gì mà không đem lại lợi ích cho bọn họ." Bóng đen vạch trần. Hoseok chưa từng thấy tín đồ nào bày tỏ sự thù ghét và khinh bỉ với Vatican một cách trần trụi như thế. Dù rằng đó cũng chẳng thể tính là một lời dè bỉu. Hoseok há mồm, nhưng lại không biết nói gì. Bóng đen di chuyển. Nhưng lần này, bà ta không đến gần chàng, mà lùi sâu vào trong bóng tối.
"Để tôi đoán. Họ đã cho Cha đọc cái gì. Lịch sử của tu viện này?" Bóng đen không có vẻ gì là phẫn nộ, nhưng giọng của bà ta bắt đầu két lại như giọng của một người già. "Một công tước cho xây dựng St. Carta. Ông ta triệu hồi một con quỷ, và bị giáo hội phong ấn. Từ ấy, những con chiên ngoan đạo của Chúa giữ cho lời cầu nguyện vang lên trong Carta hàng thập kỉ. Công tước nọ là một kẻ phản bội, dơ bẩn, u tối. Cha đã nghĩ thế ấy gì?"
"Tôi không..." Hoseok nhạc nhiên vô cùng. Chàng muốn lên tiếng để đánh tan những cáo buộc đang dần được thiết lập - Hoseok cảm thấy người này đang cố khiến Giáo hội thành một kẻ nói dối. Sự thật mà họ tìm thấy không phải là sự thật. Nhưng bóng đen không cho chàng có cơ hội làm điều đó. Bà ta lùi sâu hơn vào bóng tối. Nhưng âm thanh trầm đục vẫn vang vọng trong thư viện vắng vẻ. Giống như một lời răn.
"Thưa cha, cha đã lầm. Đừng bao giờ tin hoàn toàn những gì cha đọc được. Người ta không chép lại lịch sử. Họ chép lại cái mà họ muốn người sau tin, và che lấp bí mật thật sự." Bóng đen cất giọng đều đều. Hoseok cảm thấy lạnh sống lưng. Bên ngoài, không biết tự bao giờ, đã tắt nắng. Ánh sáng bị mây trời chặn mất, như thể báo hiệu một cơn mưa sắp sửa đổ xuống. Chàng đứng bật dậy, nói to, cố che giấu sự hoảng loạn đang nảy sinh trong lòng, "Bà đang muốn nói điều gì? Và còn nữa, bà là ai?"
Gió lớn nổi lên. Âm thanh của chúng khi gặp cửa kính, như tiếng của hàng trăm bàn tay gõ cuồng loạn. Một tiếng "rắc" rất nhỏ vang lên. Nhưng Hoseok đã nghe thấy nó. Đầu của bóng đen ngẹo sang một bên. Dường như Hoseok nghe thấy tiếng cười.
"Cha đã biết rồi đó thôi, tôi là Mẹ Bề trên."
Mẹ Bề trên đưa tay lên. Ngón tay nhọn hoắt chỉ thẳng về phía Hoseok. Hay không, chỉ về phía sau Hoseok.
"Đày tớ của công tước."
Hoseok như ngừng thở khi thấy ánh sáng của kim loại loé lên khi Mẹ Bề trên đưa tay ra. Sợi dây chuyền có gắn một cây thánh giá. Nhưng cây thánh giá đó được gắn ngược.
Kẻ báng bổ.
"Chúa ơi, không..." Hô hấp của Hoseok rối loạn. Chàng lùi lại phía sau, sẵn sàng cho việc bỏ chạy. Nhưng không kịp.
Con thuyền Noah đã mất. Cánh cửa thiên đàng đóng lại.
Hoseok rơi vào một lồng ngực vững chãi. Kẻ kia vòng tay ôm lấy chàng. Nhưng lần này, Hoseok tỉnh táo. Chàng vùng vẫy muốn thoát. Chàng có cảm giác mình đang bị đóng đinh.
"Hoseok ơi..." Kẻ kia chừng như thở dài. Một thứ trơn ướt dán lên vành tai chàng, di chuyển xuống cần cổ. Hoseok biết đó là lưỡi. Chàng phát hiện ra mình không thể nói. Có gì đó chặn họng chàng lại. Kẻ kia khẽ cười. Dường như sự nỗ lực tuyệt vọng của chàng khiến hắn hưng phấn.
Và rồi Hoseok nghe thấy hắn nói.
"Hoseok đến, vào đúng mùa rắn giao phối này."
...
Hoseok cảm thấy rất nóng. Nóng hơn cả khi chàng tới những vùng cận sa mạc để truyền đạo, mang tới cho những con người khốn khổ ánh sáng từ bi của Đức Chúa. Khi ấy chàng đã phải đối mặt với nắng gắt và bão cát. Nhưng những việc đó chẳng hề gì, so với cái nóng đang thiêu đốt chàng đây. Hoseok thấy mình như bị ném vào một vạc dầu sôi. Nhiệt độ hun đốt chàng cả phía trong và cả bên ngoài. Chàng không thở nổi.
Hoseok cố giữ cho bản thân tỉnh táo, nhưng trước mắt chàng chỉ là ánh sáng mờ nhoà của đèn chùm, với những cây nến cháy leo lắt. Có ai đó đang ở trên người chàng. Hoseok định di chuyển, nhưng mọi hành động của chàng đã bị chặn lại. Kẻ kia không có ý định cho chàng trốn thoát. Đầu óc Hoseok như trên mây. Chàng chỉ biết làm theo bản năng, không thể suy nghĩ thêm gì nhiều. Có vật gì đó. Nóng rực. Dán lên đùi trong của chàng. Miệng Hoseok bị ép mở ra. Hắn hôn chàng. Say mê như thể nâng niu một tín ngưỡng. Bàn tay mát lạnh của kẻ lạ mặt rong ruổi trên cơ thể Hoseok. Cơ thể mà chàng đã lập lời thề rằng chỉ thuộc về riêng mình Chúa. Hoseok cảm thấy có gì đó đang chen vào trong người mình. Chàng oằn người. Nhưng kẻ kia không dừng lại.
Vật lớn nóng rực đâm thẳng vào bên trong Hoseok. Chàng đau đến mức mồ hôi túa ra. Và chàng nhìn thấy những ảo ảnh. Giữa cơn nhục dục với kɦoáı ƈảʍ của việc hoan ái dơ bẩn. Chàng như nhìn thấy ông lão William sau những cây thánh giá lớn được cắm trước tu viện Carta. Ông lão William với một cái đuôi rắn ẩn hiện khi ông ta há mồm. Hoseok như nhìn thấy những hoa văn xa lạ của thời kì nào đó mà chàng chắc chắn rằng chúng không thuộc về hiện tại. Ai đó nâng niu bàn tay chàng. Chàng như nghe thấy tiếng khóc. Ai đó đang cầu xin. Tiếng đập cánh của những con chim bồ câu bị thay thế bằng tiếng kêu thê thiết của lũ quạ. Kẻ bên trên vẫn chưa có ý định buông tha chàng. Hoseok cảm thấy có gì đó đang trườn trên người mình. Làn da lạnh ngắt của loài bò sát.
"Hoseok quay về. Cuối cùng Hoseok cũng quay về."
Chàng nghe thấy kẻ kia lẩm bẩm. Và trong một giây cuối trước khi mất ý thức một lần nữa, Hoseok đột nhiên trở nên thanh tỉnh. Chàng nhìn thấy kẻ đó. Một người đàn ông.
Với khuôn mặt đẹp như tượng tạc.
...
Lời cầu nguyện dành cho Carta đã thực sự kết thúc.