Tu viện Carta đã làm đúng nhiệm vụ của mình. Nó trở thành nơi người dân ở Transylvania tới hàng tuần để hát thánh ca, làm lễ rửa tội, sám hối và sống cho đúng mực hơn. Hội Cistersian lấy làm kiêu ngạo vì màu áo dòng tu của mình. Một màu trắng tinh khiết. Màu trắng ấy giờ đây như một dấu hiệu nhận biết, rằng những người mặc chúng, đến từ vùng đất thánh Carta, phụng sự và thờ tự Chúa toàn năng. Những người có đủ khả năng để nghe mọi tội lỗi ngươi xưng lên, và tha tội cho ngươi.
Tu viện Carta đã chứng minh cho sức mạnh khủng khiếp của tôn giáo. Mọi người bắt đầu giao phó và tin tưởng toàn bộ vào lời của các tu sĩ. Họ tin rằng mình sẽ được tới thiên đàng, dù có gây ra lỗi lầm gì chăng nữa. Chúa rất nhân từ. Họ chỉ cần mang bánh mì và rượu vang tới hiến dâng cho tu viện vào mỗi dịp cuối tuần. Và thế là mọi tội lỗi. Mọi việc xấu xa, lọc lừa mà họ đã gây ra. Chúng sẽ được tha thứ hết.
Không một ai ngoài công tước nhìn thấy, hội Cistersian đã mất đi tư cách thờ phụng Chúa. Họ đang dần sa ngã. Bắt đầu bằng tội đồ Kiêu Ngạo. Họ kiêu ngạo, cho rằng mình đứng trên đầu tất cả lũ dân đen tội nghiệp, những tiểu thương phú thương tuy giàu có mà ngu dốt ở cái vùng Transylvania này. Sau đó là tội đồ Tham Lam. Công tước đã nhìn thấy có người len lén bỏ vào túi của mình món bánh mì thơm nức mùi bơ và thịt cừu tươi ngon trên bàn tiệc mà ngài mở định kì hàng tháng - để đãi ngộ các tu sĩ. Họ bắt đầu bóng gió và đòi hỏi người dân những thực phẩm khác, thay vì chỉ bánh mì và rượu vang.
Và rất nhanh, những tội đồ khác cũng sẽ kéo đến. Công tước biết thế. Ngài đã đón chào Pride(*) - một gã kiêu ngạo lúc nào cũng đội cái mũ lông gắn lông chim ưng bằng bạc; và Gluttory(*) - một tên nhóc phàm ăn lúc nào cũng đòi hỏi một bàn dài đầy thịt. Rất nhanh thôi, ngài biết, mình sẽ được gặp các anh em còn lại của chúng.
Đó là lúc hội Cistersian chính thức bước ra khỏi cái bóng của Chúa.
À không. Đúng hơn là Chúa rời bỏ chúng mới đúng.
Công tước nghĩ.
Nhưng trong hoàn cảnh đó, Hoseok vẫn cứ ngoan đạo như vậy. Công tước biết lắm điều đó. Ngài biết cậu vẫn đọc kinh mỗi ngày. Tạ ơn Chúa và đọc kinh cầu phúc cho mỗi người đến tìm mình. Cậu là người duy nhất. Công tước nhắm mắt. Ngài đã lâu lắm không tới phòng xưng tội.
Ngài đang chờ.
Chờ khi hội Cistersian sa ngã. Và khi đó, Hoseok sẽ chỉ còn một mình.
Ngài sẽ dang rộng vòng tay ôm lấy cậu.
Nhưng công tước sẽ không có cơ hội làm điều đó.
...
Năm 1496, Transylvania, Romania.
Trong cuốn da dê cũ kĩ được cất sâu dưới tủ sách của thư viện Vatican, có ghi chép sự kiện xảy ra ở St. Carta năm 1496.
Người cho xây dựng tu viện St. Carta là một công tước. Nhưng ông ta đã phản bội lời thề với Chúa. Bên dưới Carta là một đàn tế dưới lòng đất, với những tư liệu ma quỷ, nến đen và kí hiệu. Ông ta đã làm lễ triệu hồi con quỷ của địa ngục, với máu của các tu sĩ trắng làm chất dẫn. Đó là một cuộc tàn sát.
Nhưng người của Giáo hội đã đến. Họ mang theo thánh tích, phong ấn con quỷ ngay khi nó vừa xuất hiện.
Không ai đề cập tới kết cục của vị công tước.
Cũng như động cơ triệu hồi con quỷ của ông ta.
...
Năm 1496, Transylvania có một sự kiện vô cùng trọng đại. Lần đầu tiên kể từ khi Carta được thành lập, nghi thức thánh truyền linh mục diễn ra. Sẽ có người gia nhập hàng ngũ bề tôi chính thức của Đức Chúa.
Một thanh niên trẻ, dưới sự chứng kiến của hội Cistersian, mang lên chiếc mũ và cầm cây gậy của Đức giám mục, thành kính trước con mắt của Chúa nhân từ. Chàng lắng nghe Cha quản xứ đọc Văn Thư Bổ nhiệm Tân Quản Xứ, sau đó tuyên xưng Đức Tín một cách hết sức nghiêm túc. Không khí trang nghiêm và linh thiêng bao trùm tu viện Carta rộng lớn. Người ta thấy mình như trẻ ra, vì đang được chứng kiến một nghi lễ có sự tham gia của Đức Chúa. Trong thâm tâm, họ đều tin là vậy. Họ hoan hỉ vui sướng khi lắng nghe chàng đọc lời tuyên hứa khi nhận chức linh mục. Hoa bách hợp trắng trong giáo đường dường như thơm hơn. Và nắng vàng xiên qua các ô cửa kính như mềm mại và ấm áp hơn. Ai cũng có vẻ hạnh phúc và mong chờ.
Cha quản xứ hỏi: Cha có muốn ngày càng liên kết mật thiết hơn với Đức Kitô Thượng Tế, Đấng tự hiến mình cho Đức Chúa Cha làm của lễ tinh tuyền vì chúng ta, và Cha có muốn cùng Người hiến thân cho Thiên Chúa để cứu độ loài người không?(**)
Chàng đáp: Thưa, nhờ ơn Chúa giúp con muốn.
Cha quản xứ hỏi: Cha có hứa tôn kính và vâng phục cha cùng các Đấng kế vị cha không?(**)
Chàng đáp: Con xin hứa.
Cha quản xứ hỏi: Cha có nguyện ý hiến dâng thân xác mình cho Chúa và dùng nó để phụng sự Chúa hay không?(***)
Mọi người như nín thở khi nghe câu hỏi quá sức thiêng liêng này. Sau khi nghi lễ hoàn thành, chàng sẽ trở thành một linh mục chính thức. Người trực tiếp đón nhận ý chỉ của Chúa và truyền giao đạo giáo, giúp những con chiên khỏi lầm đường lạc lối. Thân xác phàm trần của chàng sẽ thuộc về Chúa. Ác quỷ sẽ phải kiêng dè chàng. Tội đồ của Tham Lam và Sắc Dục, tất cả thất đại tội, sẽ tránh xa nếu chàng vẫn giữ nguyên tấm lòng trinh. Chàng đưa đôi mắt hồn nhiên và trong vắt nhìn Chúa hài đồng cùng Đức mẹ Maria được ghép trên ô cửa kính, trong lòng tràn ngập hoa thơm.
Xin Chúa hãy thu nạp đứa con tội lỗi này của ngài. Xin hãy tha lỗi cho con và cho con cơ hội làm lại từ đầu. Con xin hứa sẽ phụng sự ngài hết sức, hơn cả những người giỏi nhất đã từng. Chàng tự nguyện trong lòng như vậy.
Lúc này, bên ngoài Carta, đối lập với khung cảnh linh thiêng và hạnh phúc nọ, là một người đang điên cuồng gào thét. Là ai đây? Ngài công tước đáng kính? Người sùng đạo nhất Transylvania? Người cho xây lên Carta vì Chúa?
"Không! Hoseok! Không!" Ngài gào thét. Nhưng tiếng hát thánh ca đã át đi tiếng của ngài. Người ta lấy làm lạ rằng vì sao ngài không đi vào Carta, mà cứ xô vào khoảng không như một kẻ điên. Và cánh tay của ngày khi chạm tới lãnh thổ của Carta, có mùi khét của da thịt bị đốt cháy.
Và ngài nghe thấy chàng đáp.
Con xin hứa.
Ngài cảm thấy mình như vỡ vụn.
Ngài nhìn thấy ánh sáng thanh khiết từ bên trên chiếu xuống, nhẹ nhàng vịn lại nơi giáo đường linh thiêng. Ngài biết, bây giờ ở nơi ấy, nó đang ôm lấy Hoseok của ngài. Chúa đã nhận định chàng. Ngài mặc kệ cơn đau đang giày vò toàn thân, cũng chẳng màng tới mặt mũi của một quý tộc, ngài chỉ muốn đâm thủng cái kết giới chết tiệt này và chạy vào đó, mang Hoseok của ngài rời đi. Nhưng ngài bất lực.
Em đã chọn Chúa.
Hoseok, em tin vào Chúa sao?
Tại sao em không chọn ta?
...
Tu viện Carta đã từng là một vùng đất thiêng. Và khi diễn ra những nghi lễ dưới sự chứng giám của Chúa, nó dường như trở nên lớn mạnh hơn cả. Không một thế lực hác ám nào có thể trà trộn vào. Niềm tin của người dân Transylvania đối với Chúa cứ lớn mạnh từng ngày. Cố nhiên, việc tin tưởng vào các giáo đồ Cistersian cũng vậy.
Nhưng chỉ mình ngài biết, vùng đất ấy được bảo hộ trở lại, là vì có Hoseok.
Bởi vì chàng là người duy nhất có tư cách phụng sự Chúa. Và Chúa sẽ không bỏ rơi đứa con duy nhất của ngài tại Transylvania này. Sẽ không ai có thể làm hại đến chàng. Thậm chí, ác quỷ không thể động vào người chàng. Nếu không, chúng sẽ bị thánh tích chiếu tới hóa ra tro.
Bản thân Hoseok, chính là một thánh tích.
Nhưng chỉ có công tước biết điều đó.
Ngài đã thử chạm vào chàng, nhưng vô vọng. Thậm chí bây giờ, sức mạnh bảo hộ xung quanh Hoseok còn trở nên mạnh hơn. Ngài không thể tới gần chàng quá mười bước chân. Ngài biết điều này có nghĩa là gì. Chúa đang thị uy. Những tông đồ của Chúa đang nóng lòng muốn bắt lấy ngài. Họ vẫn chưa hài lòng, dù cho hiện giờ, hơn hai phần ba linh hồn của ngài đã bị xé rách và nhốt dưới địa ngục.
Đây chỉ là một thân thể phàm trần chết dở.
Ngài quá yếu ớt. Ngài cần trở nên mạnh hơn.
Tình yêu với vị linh mục trẻ đã khiến ngài trở nên điên cuồng. Bản tính khát máu sống dậy sau hàng trăm năm cam chịu ngủ yên với thể xác trần gian. Ngài không muốn ở đây và tận hưởng cuộc sống này nữa. Ngài cần có em. Hoseok của ngài.
Công tước khoác lên mình chiếc áo choàng đen, ẩn vào màn đêm. Trong khi cả Transylvania đang say ngủ. Ngài lướt qua những hành lang đá u ám của tu viện Carta. Mỗi nơi ngài đi qua, thánh giá đều bị xoay ngược, như một tuyên cáo ngang ngược và trắng trợn. Gió lạnh rít gào bị chặn lại bởi cánh cửa ngăn cách bên ngoài với tầng hầm. Một căn phòng rộng và u ám như thể tích tụ bóng đêm của hàng thiên niên kỉ.
Đây chính là lí do vì sao Carta không hoàn toàn là một nơi linh thiêng.
Vì bản thân nó, được xây trên đất của ác quỷ.
Chứ nào phải một vùng đất thiêng.
...
Khi thánh giá bị xoay ngược, quyền năng của ác quỷ sẽ thoát khỏi khống giam của Đức Chúa.
Chúa bị buộc tội, "Ngài chỉ là một kẻ lừa đảo, không hơn."
Chúa bị buộc tội, "Ngài đã cướp đi quá nhiều thứ của thế giới này."
Chúa bị buộc tội,
"Ngài đã cướp đi Hoseok của ta."
_
(*) Bảy trọng tội được đề cập đến trong Thánh kinh: