Sao ông ấy lại tỏ vẻ đáng trách nhỉ? Ý ra ông phải vui mừng vì Mận còn về nhà sau bao biến cố đã xảy ra sáu năm trước chứ. Ông vẫn như thế, cái suy nghĩ lệch lạc vẫn đầy rẫy trong não, vẫn ăn bám bố mẹ già và tụ tập đi cà phê với mấy ông bạn nghèo. Thật hay khi Mận không mất cả tuổi đời còn lại.
Cả hai nói vài câu hỏi thăm rồi lại thôi. Mận biếu ông bà Nội ít quà rồi về nhà, nơi cô lớn, đi thăm mẹ. Bà thấy cô là mừng ghê lắm! Chạy hí hửng ra đón. Sau đó, cô qua biếu bà ngoại ít quà rồi ở nhà dọn dẹp đón Tết. Cái tết đã không còn lồi lõm, thiếu hụt, nó đã đủ trọn vẹn cho cả gia đình.
Những ngày Tết đến, như bao năm, Mận và gia đình nhỏ đi thăm ông bà Nội, Ngoại rồi đi chùa cầu may. Trong lúc đứng chơi, trò chuyện với các cháu thì ai đó đã khoác tay cô trong im lặng. Lúc lâu sau, các cháu cứ cười tủm tỉm với nhau, Mận mới để ý. Có người đàn ông như người nước ngoài lạ mặt đang kế bên mình, cô hỏi:
"Anh gì ơi. Anh là ai vậy?"
"Tôi xin lỗi, tôi nhận nhầm người."
Anh ta nhanh chóng bỏ tay rồi đi hút mất trong sự ngỡ ngàng của Mận.
Trong gia đình Mận, ngoài ba và mẹ còn có một người chị và một đứa em trai. Người chị - Trang thì lớn hơn cô hai tuổi, đã có chồng và một đứa con trai nhỏ. Đứa em trai - Hùng thì kém bốn tuổi, đang long nhong sự đời.
Ba ngày Tết nhanh chóng trôi qua, cũng đến lúc Mận về lại thủ đô tiếp tục công việc. Lần ra đi này, bà và mọi người đã hỏi thăm nhiều hơn, mong cô tết năm sau cũng sẽ về. Có lẽ vì khi Mận đến, cô thường hay vun tiền lì xì chăng? Về đến thủ đô, trong hòm thư có một chiếc thiệp mời dự tiệc. Đó là thiệp mời dự tiệc mừng sinh nhật 70 năm thành lập của tập đàn Y. Thời gian tổ chức tiệc là mùng 3 tại Los Angeles ở California. Mận gửi ếch tại dịch vụ thú cưng, rồi nhanh chóng bay sang.
Trong bữa tiệc hoành tráng của vị chủ tịch già, có nhiều cô gái trẻ tụ tập lại xì xào gì đó rất náo nhiệt:
"Ê đi nè! Kìa! Trợ lý của chủ tịch kìa! Lại xin một ghế coi mắt đi chứ."
Gần đó, một ông chú ăn mặc chỉnh chu bước tới vỗ vai nhẹ Mận và hỏi:
"Xin chào cô gái! Tôi là Jack."
" Xin chào! Con là Mận, chú có thể gọi con là Jess."
"Tên đẹp đấy. Sao con không đến đó?"
"Dạ? Đến đó để làm gì?"
"Để vào chỗ trống còn thiếu của gia đình Williams."
Ông ta nói xong cười rồi đi mất, bỏ lại ánh mắt khó hiểu của Mận. Cô tò mò và lại gần đám đông đó xem thử. Biết được, chủ tịch năm nay đã quá tuổi mà người con yêu dấu của ông, tổng giám đốc, vẫn chưa có vợ. Thế nên, lão đã mở ra một cuộc tìm kiếm các cô gái tài giỏi và thích con trai mình để coi mắt mặc cho cậu không muốn. Trong lúc đông đúc, cô lỡ mồm khai báo những câu hỏi của trợ lý chủ tịch. Thế là Mận được vào danh sách những người sẽ được coi mắt với tổng giám đốc tập đoàn. Và giờ cô chỉ cần về nhà đợi tin nhắn báo ngày hẹn coi mắt.Vị chủ tịch còn mời tổng giám đốc lên tuyên bố với mọi người rằng ngày này năm sau sẽ là ngày cưới của con trai ông.
Tổng giám đốc Williams, cỡ 30 tuổi, rất cao và vạm vỡ, khuôn mặt nhìn đáng sợ, nước da ngâm, mái tóc vàng được hất gọn ra sau, mắt xanh dương trong rất lạ đời. Anh là con lai nhiều chủng, sinh ra ở Zürich và lớn lên ở đó. Cả buổi tiệc, anh chàng lẫn quẩn với các ông lớn, chẳng ngó ngàng đến các cô gái. Trông rất bad boy. Bớt chợt Mận nhận ra anh ta là người một đã vô tình khoác tay cô ở quê nhà. Không biết có đúng không nhưng cô lại vô cùng tò mò về người đàn ông này. Đang chăm chú thăm dò thì một bà bác trong rất thanh lịch lại bắt chuyện:
"Chào! Cô là Anna."
"Chào! Con là Mận, cô có thể gọi con là Jess"
"Ok. Jess! Ta thấy con nhìn tổng giám đốc rất nhiều. Con nghĩ gì về cậu ấy?"
" Hmm... Anh ấy có vẻ nhẹ nhàng, rất đơn giản và tinh tế"
" Sao con nghĩ thế?"
" Chỉ là...mọi hành động anh ta làm trong rất...đẹp"
Cả hai vừa trò chuyện vừa nhìn về phía Williams. Một cậu bé đang đùa giỡn thì đụng trúng vào anh. Cậu bé té nhào ra. Mận nói:
" Kìa! Cô nhìn xem, rất tinh tế"
" Anh ta nói gì với đứa bé chứ"
"Con không biết. Nhưng anh ấy đã xem vết thương và cho kẹo đứa bé"
" Phải"
Bà Anna nhìn cô chăm chú như đang có ý định gì đó, miệng cười hả hê. Bữa tiệc kết thúc, Mận về một căn trung cư ở California và chơi thêm vài bữa chờ ngày hẹn đến. Trong phòng, cô tự nói:
"Có lẽ mình có duyên số gì với anh ta. Thôi kệ vậy"
......................
Sau bữa tiệc, trong phòng làm việc của tổng giám đốc Williams.Bà Anna vào phòng và hỏi Williams: