Ái Loạn Tình Điên

Chương 16: Chợ đêm | Cực phẩm trời ban



" Điềm Y Hoàng! Ôi! Thật sự là Điềm Y Hoàng! " Hạ Vy phấn khích reo lên: " Trương Tuệ Mẫn, cậu vấp phải 'vàng' rồi đó có biết không? "

Trương Tuệ Mẫn nhíu mày khó hiểu:

" Phúc ở đâu? Mình chịu đấy! Anh ta là dân chợ đen, muốn né xa còn không kịp ạ! "

Hạ Vy tự mình vỗ trán mình một cái, đứng dậy chóng nặn chỉ vào mặt Trương Tuệ Mẫn:

" Trương Tuệ Mẫn, cậu rốt cuộc có phải sinh viên ngành kinh tế hay không? Tại sao một nhân vật lớn như Điềm Y Hoàng mà cậu cũng không biết? "

" Điểm Y Hoàng làm sao chứ? " Cho đến tận giờ phút này, cô vẫn thật sự không hiểu Hạ Vy là đang nói cái gì nữa! Hai mắt đã ríp lại muốn ngủ ngay tới nơi.

Hạ Vy kéo Trương Tuệ Mẫn ngồi dậy, chỉ sợ cô ngủ mất:

" Điềm Y Hoàng là một thương nhân khét tiếng, đứng đầu Tập đoàn JEX lớn mạnh nhất nước ta, đã vươn xa ra thị trường quốc tế! Cậu thậm chí chuyên về kinh tế đối ngoại, đừng bảo với mình lại không biết điều này! "

Nghe đến đây, Trương Tuệ Mẫn bất giác rùng mình, cô bật dậy, nói giọng lắp bắp:

" Điềm… Điểm Y Hoàng là người đứng đầu… đứng đầu tập đoàn JEX? Là Tập đoàn luôn chiếm giữ doanh thu và cổ phiếu ở vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng hằng tháng đó sao? "

Thật sự là người đàn ông đó ư?

Hạ Vy gật đầu lia lịa:

" Đúng vậy! Đúng vậy! Trường hợp cậu thật là! Rõ ràng nắm được tình hình kinh tế thị trường, tại sao lại không thèm chú tâm đến tên tuổi của thương nhân? "

" Không hẳn! Trong các trang báo chính thức, người đứng đầu Tập đoàn JEX được biết đến với cái tên Jex Harris, không hề đả động đến tên thật của hắn ta. Trừ phi Hạ Vy… cậu đọc báo lá cải! "

Hạ Vy chột dạ hắng giọng:

" Ờm thì… Thôi nào Trương Tuệ Mẫn! Đây là miếng vàng trời ban cho cậu! Cậu phải biết nắm bắt hiểu không? "

" Mình cho cậu đấy! " Trương Tuệ Mẫn nói đoạn ngả lưng xuống giường, chùm chăn kín mít. Hành động thể hiện rõ ràng ý tứ không muốn tiếp tục nghe cô nàng diễn văn.

Hạ Vy gầm gừ một tiếng, đem chăn của bạn mình kéo co:

" Cậu nói lại xem! Cái đồ có phúc không biết đường hưởng ah!! "

________________._._________________

Tối hôm ấy, Hạ Vy ra ngoài hẹn hò với bạn trai, chỉ còn Trương Tuệ Mẫn một mình ở trong phòng.

Cô nhìn đồng hồ điểm đúng 21:00, mím mím môi đắn đo. Qua một giây sau, rốt cuộc quyết định không đi nữa.

Gần mười giờ tối, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Trương Tuệ Mẫn giật mình tỉnh dậy, cô nhìn bàn học lộn xộn sách vở, có những cây bút còn rơi cả xuống sàn.

Cô mơ màng nhặt lên, mơ màng đi ra mở cửa, quên cả đề phòng hay cảnh giác, theo bản năng chỉ nghĩ là Hạ Vy đã đi chơi về.

Cánh cửa vừa mở ra, một thân hình cao lớn đã ôm chầm lấy cô, mang theo khí lạnh từ cơn gió bấc bên ngoài khiến Trương Tuệ Mẫn rùng mình tỉnh ngủ.

" Bảo em chín giờ có mặt, vì sao không nghe? "

Điềm Y Hoàng vùi đầu bên vai cô, mùi hương nhàn nhạt thanh mát toát ra từ cơ thể này khiến anh rất yên lòng. Vừa rồi chờ đúng giờ hẹn vẫn không thấy Trương Tuệ Mẫn đâu, anh vừa hụt hẫng vừa sốt ruột. Đoán rằng cô có lẽ còn đang bận bịu gì đó, anh kiên nhẫn chờ thêm một lúc. Một lúc đó là hơn nửa tiếng sau, Điềm Y Hoàng không thể chờ thêm được nữa đành phải lên tận phòng xem thế nào.

Bờ vai nhỏ gầy khẽ run trước hơi thở lẫn nhiệt độ trên người anh. Cô khịt mũi, thấy Điềm Y Hoàng như vậy cô rất khó hiểu.

" Tôi học, sau đó… ngủ quên mất! " Kỳ thật là vậy nhưng Trương Tuệ Mẫn cũng đã từng nghĩ rằng sẽ đi gặp anh. Chỉ tiếc đó là suy nghĩ mà thôi!



Điềm Y Hoàng buông người trong lòng ra, cẩn thận quan sát gương mặt không chút biểu cảm của cô, dịu dàng mơn trớn gò má mềm mại:

" Muốn ăn chút gì không? "

Trương Tuệ Mẫn lắc đầu:

" Muộn rồi! Ăn đêm béo! "

" Chẳng phải em thích ăn vặt sao? Đi thôi! " Anh nói rồi cứ vậy mang cô rời đi, không để cho Trương Tuệ Mẫn có cơ hội từ chối.

Điềm Y Hoàng dẫn cô đến khu chợ đêm, Trương Tuệ Mẫn rất lấy làm lạ. Những nhân vật lớn chẳng phải nói đi ăn đều sẽ đến các nhà hàng năm sao sang trọng ư? Người như anh lại chịu đến mấy chỗ vừa tầm thường vừa ồn ào này, thật sự khiến cô phải mở mang tầm mắt.

Thấy Trương Tuệ Mẫn cứ bắn ánh mắt hình viên đạn nhìn mình, Điềm Y Hoàng nhếch môi:

" Sao nào? "

Cô quay mặt, tiếp tục ăn xâu thịt nướng:

" Quả nhiên! Chú vẫn hợp làm dân chợ đen hơn! "

Điềm Y Hoàng không hiểu, nhún vai:

" Rất ngầu phải không? "

Cô hừ một tiếng, không thèm đáp.

Đang đi Điềm Y Hoàng bỗng nhiên dừng lại. Giữa dòng người đông đúc, dáng người anh cao lớn nổi bật, ánh mắt sắc bén phóng đi trong vô định.

Trương Tuệ Mẫn không thấy anh đi bên cạnh, lúc quay lại nhìn xem người đâu thì Điềm Y Hoàng bỗng kéo cô đến một góc khuất.

Còn chưa kịp nói gì anh đã lên tiếng căn dặn cô:

" Tôi có việc, bây giờ em tự mình bắt xe trở về ký túc ngay lập tức! "

Trương Tuệ Mẫn nhận lấy tiền anh dúi vào tay, sự đề phòng biến mất, cô ngơ ngác hỏi:

" Chú đi đâu vậy? "

Điềm Y Hoàng vỗ nhẹ má cô:

" Trẻ con, hỏi làm gì? Ngoan! Mau về! "

Nói rồi dứt khoát xoay người rời đi.

Cô dõi theo bóng lưng anh, hai vai người đàn ông vẫn rộng lớn như có thể bao bọc cả thế giới, tà áo khoác đen phất phơ trong từng bước chuyển động vững vàng.

Được một đoạn khá xa, Trương Tuệ Mẫn mới thấy anh dừng lại, đối diện là ba bốn người đàn ông mặc đồ đen, một trong số họ rất có phong thái và nổi bật nhất.

Điềm Y Hoàng vẫn với nét lạnh lùng mọi khi, anh dựa vào cột đèn, hơi khom người châm thuốc.

Làn khói trắng xám mờ nhạt dần lan ra trong không khí. Khi làn khói đã tan đi hết cũng là lúc người đàn ông nổi bật kia bất ngờ nhìn thẳng về phía cô.

Trương Tuệ Mẫn giật thót, cô cắm cúi ăn nốt xiên thịt vờ như không thấy, cũng không vội bỏ đi, nhưng đến khi ngẩng đầu lên quan sát một lần nữa, tất thảy bọn họ đều đã chẳng còn ở đó tự lúc nào.

Bọn người đó rốt cuộc là ai? Điềm Y Hoàng cùng họ có mối quan hệ gì?

Trương Tuệ Mẫn trở về ký túc, Hạ Vy vẫn chưa có mặt trên giường. Hôm nay cô nàng ham vui quên mất đường về nhà rồi chăng?

Nghĩ vậy nhưng Trương Tuệ Mẫn vẫn không khỏi sốt ruột. Cô mở điện thoại gọi cho bạn mình.

Ở đâu đó, tiếng chuông điện thoại của Hạ Vy vang lên, từ mơ hồ đến rõ dần. Trương Tuệ Mẫn thở phào, đi ra mở cửa.



" Còn muộn như vậy mình không thèm đợi cậu… "

Lời còn chưa hết, Trương Tuệ Mẫn đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho bất ngờ:

" Hạ Vy… "

Hạ Vy đỡ một cô gái đứng vật vã trước cửa, cô gái kia tóc tai rũ rượi, thân váy trắng, choàng áo măng tô dài màu đen, dưới chân còn có một vết thương vừa được băng bó.

Vừa nhìn, Trương Tuệ Mẫn lập tức nhận ra.

" Ah! Chị có phải… "

Vừa nói, cô vừa đi ra giúp Hạ Vy đỡ cô gái vào trong.

Cô gái sắc mặt tái nhợt, viền môi khô khốc, bộ dáng tiều tụy đến đau lòng.

Hạ Vy nói:

" Trên đường về mình bắt gặp chị ấy ngồi núp sau thùng rác ở một góc tối. Ban đầu mình còn tưởng là ma cơ! "

Trương Tuệ Mẫn đi ra đóng cửa, cũng tiếp lời:

" Cái bóng ma mình gặp đêm qua cũng chính là chị gái này và rồi mình bị bọn họ tưởng nhầm là chị ấy! "

Cô gái lúc này chợt quay sang nhìn Trương Tuệ Mẫn, mấp máy môi:

" Tôi xin lỗi! Để cô phải gặp rắc rối rồi! "

Trương Tuệ Mẫn lắc đầu, đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ đưa cho cô gái:

" Chị thay ra đi, quần áo ẩm như vậy rất dễ bị cảm lạnh! "

" Bọn chúng có làm tổn hại đến cô không? " Cô gái không yên tâm, trong giọng nói có chút tự trách.

" Em không sao! Cũng may là phát hiện ra kịp! Nhưng nếu không nhầm, em không dám tưởng tượng chị sẽ bị bọn chúng làm gì nữa! Thật may vì đó là em! "

Trương Tuệ Mẫn mỉm cười, cô không nhắc về Điềm Y Hoàng hay mối quan hệ giữa cô với anh. Bởi cô chắc chắn, anh và cha của cô gái trước mặt đang có xung đột với nhau. Nếu cô ấy biết sự thật, chắc chắn sẽ bằng mọi giá rời khỏi nơi này. Trước hết, hẵng cứ là dưỡng thương trước.

Hạ Vy hâm lại một ít đồ ăn cho cô gái, nhận thấy lời nói của Trương Tuệ Mẫn có chút là lạ nhưng cũng không nói ra.

Cô gái gắng gượng rời giường vào phòng tắm. Khi trở ra, trên chiếc bàn ăn nhỏ dành cho hai người đã bày biện một phần cơm nóng hổi, thơm phức.

Trương Tuệ Mẫn nhìn cô gái một lượt, tuy có cao hơn cô một chút nhưng quả nhiên dáng người rất tương đối, thoạt nhìn rất giống với cô.

" Chị, ăn đi cho nóng! "

Hạ Vy chu đáo lo cho cô gái xong, sau đó mới vào nhà tắm tẩy trang.

Ở ngoài, Trương Tuệ Mẫn đã cất hết sách vở, lặng ngồi nhìn cô gái đang từ tốn ăn. Hơi nóng bốc ra từ bát cơm nóng phả lên gương mặt nhỏ nhắn của chị, khiến gương mặt chị ửng hồng lên. Trương Tuệ Mẫn giật mình, bởi lúc này đây cô mới chợt nhận ra, ở trước mặt cô chính là một mỹ nhân, thực sự là một mỹ nhân.

Cô gái có gương mặt rất thon gọn, đôi mắt hạnh nhân tuy không biết cười hay to tròn đáng yêu nhưng lại rất dễ làm rung động lòng người bởi sự u buồn của nó. Đôi môi trái tim hay mím chặt càng tô điểm hơn sự u tịch ấy. Ấn tượng nhất chính là chiếc mũi cao, nổi bật nhất trong các ngũ quan trên gương mặt cô gái.

Trương Tuệ Mẫn chuyển hướng quan sát, quả nhiên với chiếc mũi này, sống mũi thon gọn thẳng tắp, góc nghiêng của cô gái đích thực là cực phẩm trời ban.

Thấy Trương Tuệ Mẫn từ đầu chí cuối lộ liễu quan sát mình, cô gái có chút không tự nhiên đặt đũa xuống:

" Cô cũng ăn cùng tôi cho vui! "

" Em ăn rồi! " Trương Tuệ Mẫn cười đáp, lại hỏi: " Chị gái, chị tên gì? "