Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 5: “Pinduoduo 29,9 freeship.”





Buổi trưa, sau khi tắm rửa trong phòng, Dụ Duy Giang chuẩn bị xuống nhà hàng buffet dưới tầng ăn trưa.

Nhà hàng mang phong cách trang nhã, hầu hết các diễn viên trong đoàn phim đều dùng bữa tại đây. Dụ Duy Giang cầm đĩa, chợt thấy một đầu tóc vàng lẫn trong dòng người.

Dáng người đó mảnh khảnh, balo khoác bên vai trái, trên mặc một chiếc hoodie đen rộng, dưới mặc một chiếc quần bò rách bạc màu, tràn ngập hơi thở học sinh. Cậu hơi nghiêng người, cúi đầu chăm chú chọn món trên đĩa.

Trên cổ cậu có một mặt dây chuyền ngọc hình vuông. Khi cậu cúi, nó thõng xuống trước ngực một cách rất tự nhiên.

Mái tóc vàng óng rất bắt mắt khiến nhiều người đổ dồn ánh nhìn về phía cậu.

Lần này không đeo khẩu trang, Dụ Duy Giang thấy rõ khuôn mặt cậu. Mặc dù đã thấy một lần tại hôm họp báo nhưng lần đó chỉ nhìn một cách vội vàng, không nhìn được kĩ.

Đánh giá một cách khách quan thì bạn fan này của anh rất đẹp trai.

Mái tóc vàng tôn lên nước da rất trắng, bắt mắt mà không hề khoa trương. Dụ Duy Giang vừa âm thầm đánh giá khuôn mặt cậu chàng trong lòng, vừa thầm nghĩ sao đi đâu cũng gặp được cậu.

Năm anh vừa ra mắt cũng từng trải nghiệm cảm giác được người săn đón nhưng phần lớn đều là fans nữ, quả thật chưa từng thấy bạn fan nam nào.

Huống chi lại còn là một bạn fan nam trung thành thế này.

Thời Dẫn chọn tới chọn lui, cái này không thích, cái kia không thích. Lòng hối hận sao nãy không tìm chỗ nào vừa ý mà ăn, cứ khăng khăng đòi tới nhà hàng buffet này làm gì cho khổ.

Trên đĩa còn một miếng sushi gan ngỗng cuối cùng. Thời Dẫn thò tay muốn lấy, bỗng thấy một bàn tay năm ngón thon dài đã vươn ra trước cậu.

Cổ tay người đó đeo đồng hồ Patek Philippe Celestial Moon Age. Bàn tay dày rộng với các khớp ngón tay rõ ràng. Tay anh ta khựng lại, Thời Dẫn ngẩng lên định xem xem bàn tay của ông lớn nhà giàu nào lại đẹp thế này.



Patek Philippe Celestial Moon Age (đâu đó tầm chục tỷ VND)

Thời Dẫn cứng đờ đối diện với ánh mắt “nhà giàu” kia.

Dụ Duy Giang thì ngược lại rất ung dung.

Thời Dẫn há miệng, đầu óc xoay chuyển, biểu hiện vô cùng hào phóng, khéo léo: “Mời anh mời anh.” Thời Dẫn ra dấu nhường miếng sushi gan ngỗng, trông rất làm màu, cứ như đang tấu hề.

Dụ Duy Giang nửa cười nửa không nhìn cậu: “Tới đây ăn à?”

Câu này có ý bóng gió, Thời Dẫn hiểu. Trời xanh chứng giám, cậu biết Dụ Duy Giang ở khách sạn này nhưng cậu thật sự không ngờ sẽ gặp mặt anh ấy ở đây.

Cậu chỉ muốn ăn trưa gần đấy thôi.

Thời Dẫn oan chết, rất sợ Dụ Duy Giang nghĩ mình là fan cuồng nên vội vàng giải thích: “Thầy Dụ, em thật sự không phải fan cuồng đâu.” Nói xong còn chủ động lùi lại sau mấy bước giữ khoảng cách, lại bổ sung thêm: “Nhưng em vẫn theo theo mấy hoạt động của anh nên tương lai tới chắc anh vẫn sẽ thấy em.”

Dụ Duy Giang lấy miếng sushi gan ngỗng cuối cùng trong đĩa, bước tới trước mặt Thời Dẫn, đặt miếng sushi vào đĩa của cậu.

Thời Dẫn kinh ngạc, tay cầm cái đĩa một cách đầy sợ hãi, sau đó, cậu cúi đầu nhìn thẳng vào đồng hồ trên tay Dụ Duy Giang giây lát.

Dụ Duy Giang cũng nhìn theo ánh mắt cậu, thuận miệng bảo: “Giả đấy, Pinduoduo 29,9 freeship.”

Thời Dẫn cúi đầu nén cười, thầm nghĩ anh lừa trẻ con à.

“Sao cậu lại gọi tôi là thầy Dụ?” Dụ Duy Giang thắc mắc.

Thời Dẫn mặc cả với anh: “… Vậy “Giang Giang” thì thế nào?”

Xưng hô này nghe có vẻ thân mật quá, Dụ Duy Giang không quen nên khoát tay: “Đừng.”

“Vậy vẫn là thầy Dụ.”

Thừa Nam thấy Dụ Duy Giang cách đó không xa nên bê đĩa tới: “Anh Dụ, ăn cùng nhau không?” Cậu nhìn sang Thời Dẫn. Thời Dẫn chủ động nói tạm biệt với Dụ Duy Giang, tới bàn khác dùng bữa.

Vừa ngồi xuống,một mùi nước hoa phụ nữ đã ùa vào mũi, kèm theo sự xuất hiện của hương nước hoa là bóng dáng của Phó Lâm.

Phó Lâm đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp. Cô bê đĩa ngồi xuống trước mặt Thời Dẫn. Thời Dẫn ngẩng lên, vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

Phó Lâm hỏi nhỏ: “Lại tới nhìn Dụ Duy Giang à?”

Thời Dẫn ăn đồ của mình: “Chuyện gì?”

Phó Lâm nếm một thìa canh nấm, dáng vẻ tao nhã: “Thời Dẫn, cậu sắp xong rồi, chưa bao giờ thấy thanh niên nào đu idol nhiệt tình như cậu.”

Chẳng biết Phó Lâm ăn phải thuốc súng gì mà lời nói ra khiến Thời Dẫn tốt tính cũng hơi khó chịu. Thời Dẫn lạnh nhạt: “Chị, chị uống nhầm thuốc à?”

Phó Lâm mím môi, không nhiều lời nữa, cúi đầu dùng bữa.

Thật ra Phó Lâm không muốn thấy Dụ Duy Giang. Trước đây cô và Thời Dẫn chia tay, Dụ Duy Giang không tránh khỏi liên quan.

Phó Lâm thấy Thời Dẫn không tránh mình, còn thản nhiên như không trước mặt cô nên hơi an lòng một chút. Cô kẹp miếng bánh kem hạt dẻ Thời Dẫn thích ăn từ đĩa của mình sang đĩa cậu.

Thời Dẫn ngẩng lên nhìn cô.

Phó Lâm cười duyên dáng.

Cách hai bàn ăn, Dụ Duy Giang và Thừa Nam ngồi cách Thời Dẫn không xa. Thừa Nam nhận ra bóng người trước mặt Thời Dẫn là Phó Lâm nên nhìn sang mấy lần, bảo: “Anh, kia là Phó Lâm thì phải? Chị ấy và nhóc lông vàng… À nhầm, fan của anh quen biết à?”

“Chắc vậy.” Dụ Duy Giang thong thả cắt miếng bít tết, xiên một miếng nhỏ bỏ vào miệng.

Chắc còn là người quen cũ có quan hệ không tầm thường, Dụ Duy Giang thầm nghĩ.

Thời Dẫn không nhận tình cảm của Phó Lâm, đẩy đĩa sang một bên, lấy giấy ăn lau miệng:”Chị, bây giờ chị đã là người nổi tiếng rồi, thực sự không sợ tự gây phiền phức cho mình à? Chị không sợ phiền nhưng em sợ, chị đừng hại em.”

“Độ nổi tiếng của chị bây giờ còn chưa đến cái mức đi đường cũng có người nhận ra đâu, hơn nữa chị đội mũ rồi còn gì.”

“Phó Lâm?”

Bầu không khí bỗng tĩnh lặng, Phó Lâm cứng đờ ngẩng lên. Khéo miệng cô được khai quang rồi đấy, bây giờ bắt đầu cảm thấy mặt hơi đau đau rồi.

“Chị, chị Tinh…”

Người tới là quản lý của Phó Lâm – Từ Tinh. Chị nhìn Phó Lâm, rồi lại nhìn Thời Dẫn, đuôi mày hơi nhếch lên, theo thói quen nghề nghiệp mà chăm chú nhìn Thời Dẫn một lát, tỉ mỉ đánh giá đường nét trên khuôn mặt cậu.

“Bạn à?” Từ Tinh là người khéo léo, chị tìm bậc thang cho Phó Lâm xuống.

“À, vâng, là bạn.”

Từ Tinh chỉnh lại tóc thừa ra sau tai giúp Phó Lâm, giục: “Ăn một chút thôi, chuẩn bị bắt đầu công việc rồi, ăn nhiều mặt to.”

“Em biết rồi.” Phó Lâm đứng dậy, Từ Tinh nhìn sang Thời Dẫn, đưa danh thiếp cho cậu, “Tôi là Từ Tinh, cậu là… bạn Phó Lâm phải không? Xin hỏi quý danh?”

Thời Dẫn lịch sự theo: “Tôi họ Thời.”

“Cậu Thời, không biết có tiện hỏi cách thức liên lạc với cậu không?”

Thời Dẫn đáp “Được”, sau đó lấy bút trong balo ra viết một dãy số ở mặt trái danh thiếp.

Từ Tinh thấy Thời Dẫn thoải mái như vậy thì cầm danh thiếp cười rất tươi: “Vậy chúng tôi đi trước nhé, cậu từ từ dùng bữa.”

“Hình tượng của bạn em rất tốt.” Từ Tinh hài lòng nhìn số điện thoại mặt sau danh thiếp.

Phó Lâm cười gượng hai tiếng, lén nhìn dãy số trên danh thiếp…

Dãy số đó là mã sinh viên của Thời Dẫn.

Từ Tinh ừ một tiếng rất sâu xa: “Có thể phát triển được, chắc chắn là một người rất có tiềm năng.”