Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn

Chương 63: Về sau sư huynh sẽ chiếu cố sư muội thật tốt



Tư Vu ngừng lại bước chân. “Sao ngươi lại hỏi vậy? Một ngàn năm? Ta cũng chẳng phải thần tộc như ngươi, nếu lỡ tu vi xảy ra chuyện, cùng lắm trăm năm sẽ thành tro tàn thôi. Nhưng… dù có như vậy, ngươi cũng là ân nhân của ta, mấy đời mấy kiếp ta cũng không trả hết ân tình, há lại có thể lãng quên ngươi được ư?”

Bách Lí Vãn Giang bỗng nhiên quay phắt lại.

Tư Vu hơi giật mình, theo bản năng lui lại mấy bước. Y không nghĩ ra mình có vừa nói sai cái gì mà đối phương lại phản ứng mạnh mẽ đến thế, nhưng còn chưa nghĩ được nhiều hơn thì bỗng dưng bị nam nhân vây lên vách tường.

Cảm giác áp bức cùng tiếng tim đập điên cuồng không rõ là của ai, khiến đầu óc Tư Vu trống rỗng.

Trời đã sẩm tối, hành lang dài không người, Tư Vu có ảo giác thế giới chỉ còn sót lại hai người bọn họ, dịu dàng nói: “Vãn Giang? Ngươi làm sao vậy?”

Giọng của Bách Lí Vãn Giang rất trầm: “Vô Khuyết… Ngươi chỉ coi ta như một ân nhân sao? Ngươi cho rằng bản thân đang mắc nợ ta ư?”

Tư Vu sửng sốt, lại đáp: “Ngươi còn là bằng hữu tốt của ta.” Thấy sắc mặt Bách Lí Vãn Giang vẫn âm u, y lại sửa miệng: “Là tri kỉ!”

Bách Lí Vãn Giang cười khổ một tiếng. “Thôi, hỏi cũng như không.” Nhưng hắn vẫn không buông Tư Vu ra.

Tư Vu lặng lẽ nhìn Bách Lí Vãn Giang, bỗng nói: “Vãn Giang, có phải ngươi…”

Bách Lí Vãn Giang ngắt lời y: “Phải.”

Tư Vu: “Nhưng ta còn chưa hỏi hết, ngươi biết ta muốn hỏi gì sao?”

“Ta biết. Ngươi cũng biết.” Bách Lí Vãn Giang nhìn vào đôi mắt mỹ lệ của người trước mắt, thấy được ưu tư trong mắt y, nhớ đến quá khứ không mấy vui vẻ của y, lòng chợt nhoi nhói. “Ngươi còn nhớ nàng ấy.”

Tư Vu lặng thinh không đáp.

Bách Lí Vãn Giang nói tiếp: “Vậy nên… Trái tim ngươi đã đưa cho nàng ấy, không hề có một vị trí dù là nhỏ nhất để dành cho ta.”

“Vãn Giang…”

“Ta ước gì, bản thân có thể thích ngươi sớm hơn, như vậy ngươi sẽ không phải ở điện thần đế lâu như vậy… Khi đó ta chỉ say mê y thuật, không hề nghĩ rằng đó là địa ngục của ngươi. Ta hối hận… Vô Khuyết, ta hối hận…” Bách Lí Vãn Giang khổ sở nói. “Vô Khuyết, Khuyết nhi… Ngươi đừng ghê tởm ta, ta không giống Phù Hi Thần, ta sẽ không làm hại ngươi. Thậm chí, nếu ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi tìm được chuyển kiếp của nàng.”

“Hại Tiểu Nguyệt Lượng hai kiếp, ta không thể hại thêm nữa.” Tư Vu ngước nhìn dung mạo lạnh lùng tuấn mỹ của Bách Lí Vãn Giang, chua chát nói: “Vãn Giang, ngươi cần gì phải thích ta chứ? Thân thể ta, cho đến nay đã dơ bẩn nhơ nhớp. Bàn tay ta, đã nhuộm đầy máu tươi. Linh hồn ta, đã thuộc về ác quỷ, sớm muộn gì những oán linh bị ta luyện hóa cũng sẽ tìm tới đòi nợ… Ta như vậy có gì tốt, có gì đáng để ngươi yêu thích chứ? Ngươi còn hối hận? Sao cho Sao chép ngươi phải hối hận? Nếu không có ngươi sau mấy năm đó cứu giúp, ta còn có thể đứng ở đây sao?”

“Khuyết nhi, ngươi không phải… Ngươi quay đầu rồi, mọi chuyện đều có cách giải quyết, ngươi đừng dằn vặt như vậy nữa. Huống hồ, ngươi chưa từng hại người thường vô tội…”

“Mười một mạng sứ giả tộc Cửu Quy đều liên quan đến ta…” Tư Vu tự giễu nói. “Tất cả bọn họ đều vô tội, đều bị ta sử dụng chống lại thiên đạo. Vãn Giang, tội nghiệt như vậy, ta có thể chết tử tế sao?”

“Đừng nói nữa!”. Bách Lí Vãn Giang bỗng quát lên.

Tư Vu sững sờ, xong lại khẽ bật cười. Dung mạo y vốn đẹp không gì sánh bằng, cười lên như đóa hoa mang độc dược, biết là độc nhưng vẫn khiến người ta mê mẩn. Y hỏi nam nhân: “Ngươi ghét ta rồi đúng không?”



Y chưa đợi được câu trả lời thì cằm đã bị nâng lên, Bách Lí Vãn Giang cúi đầu hôn y. Y vừa sợ, vừa ngạc nhiên, không thể tin nổi nhìn gương mặt tuấn mỹ đang gần trong gang tấc. Đối phương dịu dàng ngậm môi y ma sát, dịu dàng tới mức khiến y không nỡ đẩy người ra, thậm chí còn hơi mê mẩn sự giao tiếp thân mật này, vô thức hé miệng vươn đầu lưỡi ướt át ra nghênh đón. Nam nhân nhận ra y có ý phối hợp thì mừng như điên, ghì chặt y vào lòng, hôn sâu.

Mà lúc này, Phù Uyên vừa hay bắt gặp cảnh tượng vừa lãng mạn lại vừa ái muội ở đầu bên kia hành lang, vội che mắt quay người lại tìm đường khác mà đi. Thầm nghĩ: “Hay thật, Sở Tranh đổi sư nương nữa rồi.”

Chờ Phù Uyên đi đường vòng về Minh Ưu trúc cung thì trời đã tối mịt.

Không giống như mọi hôm, nơi này nhiều thêm vài phần nhân khí. Đám đạo đồng cùng đệ tử phụ thuộc líu ríu không ngớt ngoài sân sau cổng lớn.

Phù Uyên mở thần thức ra, từ xa đã nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện náo nhiệt của đám thiếu niên thiếu nữ.

“Thanh Nhan sư tỷ, hóa ra tỷ là tác giả của ‘Cửu Nguyệt kí sự’, trong Vô Cực tiên tông có không ít đệ tử hâm mộ bộ thoại bản này đó! Quá tuyệt luôn, ta đọc xong là muốn đi thành Cửu Nguyệt liền, tiếc là ta không có đủ điều kiện.”

“Thế ư? Vừa hay ta mới xuất bản thoại bản mới nhất, tặng mọi người ở đây vài bản kỷ niệm, nếu thấy hay có thể giúp ta giới thiệu được chứ? Mỗi một người giới thiệu thành công, bán được thoại bản sẽ được chia hoa hồng một trên mười phần.”

“Được được!”

“Thanh Nhan tỷ, bọn ta có cuốn thoại bản bán chạy nhất thành Bắc Minh, tỷ muốn xem thử không?”

“Ồ! Có chứ… Ồ! Nhân vật chính là Sở chân nhân, chẳng phải sư tôn ta sao? Ồ! Bảy bảy bốn chín kiếp nạn? Ồ! Tình cảm sư đồ! Chậc chậc… Chân nhân cầu mà không được nên cưỡng chế giam cầm mỹ nhân đồ đệ…”

“He he, có phải rất kích thích không?”

“Tuyệt! Bổn cô nương thích!”

Phù Uyên thầm nghĩ, ai lại đi viết thoại bản giữa mình và sư tôn vậy? Giam cầm? Cầu mà không được? Bán chạy nhất thành Bắc Minh mà sao mình không biết gì vậy???

Y lặng lẽ dịch chuyển tức thời qua, nhân lúc mọi người còn đang ngây ra như phỗng đã dùng phép thuật thu hồi cuốn thoại bản vào tay, bình tĩnh mở miệng hỏi: “Thoại bản này viết gì vậy?”

Chúng đạo đồng và đệ tử phụ thuộc: “…”

Tô Thanh Nhan: “…”

“Ta hỏi, sao không nói?” Phù Uyên lạnh mặt hù dọa.

“Bọn ta… Bọn ta không biết, sư huynh hỏi Thanh Nhan sư tỷ đi!”

Không biết ai nói câu này, cả đám sau đó liền chạy trối chết, chỉ còn Tô Thanh Nhan ngơ ngẩn đứng đó trợn mắt nhìn Phù Uyên.

“Sư… Sư huynh?” Nàng lắp bắp.

“Ừ.” Phù Uyên gật đầu. “Về sau sư huynh sẽ chiếu cố sư muội thật tốt.”

“…”



Phù Uyên cầm thoại bản quay người đi, biết Sở Tranh chưa về nên chỉ đành nằm lười trên ghế, không nhịn được lôi cuốn thoại bản mới vừa “tịch thu” ra đọc.

“… Ánh mắt Sở Tranh nóng rực, nhìn mỹ nhân y phục nửa kín nửa hở đang bị gông xiềng treo lên, lạnh lùng hỏi: “Ngươi biết sai ở đâu chưa?”

Mỹ nhân này, không ai khác chính là Phù Uyên, đệ tử duy nhất của Sở Tranh. Mi thanh mục tú, tựa trăng tựa ngọc, giờ phút này đang khép hờ hai mắt, cười lạnh đáp: “Sư tôn tốt của ta, ngươi muốn đánh muốn giết thì cứ việc, sao phải ép ta nhận tội không đâu?”

“Được! Được lắm!” Sở Tranh cười khẽ thành tiếng, dường như hắn rất tức giận. “Uyên nhi, ta không muốn đánh cũng chẳng muốn giết ngươi, ngươi nói xem ta muốn gì?”

Dứt lời hắn dùng tay nâng cằm tiểu mỹ nhân lên, thản nhiên nhìn biểu cảm hoảng sợ của đối phương, ghé sát bên tai y khẽ thì thầm: “Ta muốn ngươi nằm dưới thân ta, hầu hạ ta, để ta yêu thương ngươi một đêm, ta sẽ thả ngươi tự do.”

“Sở Tranh!” Phù Uyên tái mét mặt mày, y tức giận đến suýt nữa hộc máu. “Ngươi điên rồi!”

“Phải, ta điên rồi… “ Sở Tranh khẽ cắn vào thùy tai y, thủ thỉ như với người tình: “Uyên nhi, Uyên nhi, vốn dĩ ta không hề muốn ép buộc ngươi, nhưng ngươi lại gần gũi với sư huynh…”

Phù Uyên cụp mi rũ mắt rất lâu, mãi một lúc sau y mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi: “Sư tôn, ngươi nói thật sao? Nếu ta chịu… chịu vui vẻ với ngươi một đêm, ngươi sẽ thả ta tự do chứ?”

(Lược bớt ba ngàn chữ cảnh giường chiếu…)

… Phù Uyên thầm mắng không biết vị nào có thể viết được áng văn vừa cẩu huyết vừa không biết xấu hổ này, buồn bực ném cuốn thoại bản qua một bên. Y mới vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một gương mặt thanh tú vô hại đang đối diện với mình.

“Đang xem sách gì vậy?” – Sở Tranh cười tủm tỉm hỏi.

Phù Uyên không nhịn được lại nghĩ đến mấy tình tiết không biết xấu hổ trong thoại bản, cứng ngắc đáp: “Không, không có gì! Sư tôn, ta muốn…”

… Đi Bắc Minh thành dạo một vòng.

Còn chưa nói hết câu, Phù Uyên đã thấy Sở Tranh cầm cuốn thoại bản tự bao giờ, rối rắm nhào lên định cướp về tay. Nào ngờ Sở Tranh thuận thế ôm chặt y vào lòng, vừa lật xem thoại bản vừa chậc chậc nói: “Giam cầm? Chậc, ai viết cái này mà thiển cận quá, ta mà phải dùng phương pháp này níu kéo Uyên nhi của ta sao?”

Phù Uyên: “Phải phải, là ta cảm động tấm chân tình của sư tôn, tự nguyện nhào vào lòng ngươi… Mau mau, đưa nó cho ta, không có gì hay để xem.”

“Ồ, còn có tình tiết Uyên nhi quyến rũ ta ở linh tuyền sau núi, chậc chậc… Ta vì ghen tuông đã ép Uyên nhi uống tình dược, dây dưa ba ngày ba đêm trong điện? Gì đây, trên nóc Minh Ưu trúc cung cũng làm được?” Sở Tranh sờ cằm suy tư. “Thật là, đầu óc vị tác giả này không dùng được, ta đâu phải người đáng khinh như vậy? Nếu có phải do đôi bên tự nguyện chứ, ép buộc là thế nào đây!”

Phù Uyên: “…”

Y nhớ tới hôm trước khóc lóc cầu xin tên cầm thú này ngừng lại mà không được, còn bị ép ngồi lên hung khí, không khỏi muốn nhào lên cắn hắn một phen.

Sở Tranh vừa chê bai vừa đem thoại bản cất lại, che giấu tâm tư đen tối của mình. Hắn cúi đầu hôn lên môi Phù Uyên, dịu dàng dây dưa, một lúc sau mới quyến luyến tách ra, hỏi: “Đêm nay không có công vụ, ngươi cùng ta đi linh tuyền sau núi thư giãn chứ?”

Phù Uyên: “…”

Biết ngay mà, chê bai cuốn thoại bản nửa ngày rồi lại…