Đang muốn đem quần áo mặc vào, đột nhiên bị một bàn tay to ôm ngangthắt lưng, kéo nhẹ một cái, cả người đã ngã xuống một khuôn ngực rắnchắc.
“A!” Nàng hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng lại, một trận thiên toàn địa chuyển (trời đất đảo lộn), chỉ cảm thấy trên người hơi nặng.
Một bàn tay nhẹ nhàng che kín ánh mắt của nàng, bạc môi lạnh lạnh ấn xuống môi mềm.
Nàng đang định mắng Phù Vân Khâu Trạch đang muốn đà giỡn cái gì,không phải là lời nói lúc nãy đã bị hắn nghe được rồi? Nhưng rõ ràngmình đã nói rất nhỏ rồi mà.
“Y Y, trẫm vừa rồi mơ thấy nàng nói phải rời khỏi, trẫm rất sợ……” cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào, tiếng nói trầm thấp vô lực, tựa như một tiểuhài tử bị thương đang tìm kiếm, cầu xin sự che chở.
Hai tay để đặt trên ngực hắn, muốn đẩy ra, nhưng lời nói kia lọt vàotai lại khiến nàng nhịn không được mềm lòng, chậm rãi vươn lên, chạm vào hai má hắn, chậm rãi vuốt ve hắn ngũ quan, động tác ôn nhu, vuốt dọctheo từng đường nét trên gương mặt tuấn mị, động tác mềm nhẹ giống nhưphải nhớ kỹ cái gì.
“Lại thấy ác mộng ? Ngươi xem, ta không phải vẫn còn ở đây sao?” môi nàng khẽ mỉm cười, nụ cười ngọt ngào như hoa lê đầu xuân.
Nhẹ nhàng đẩy cái đầu đang dịu vào ngực ra, nhìn vào đôi mắt màu tím của hắn.
“Thật sao?” Bạc thần nhẹ nhàng phun ra hai chữ, đôi mắt màu tím tộinghiệp nhìn nàng, ôn nhu hỏi, rất sợ hình ảnh trước mắt này cũng là mộtgiấc mơ.
Trong mộng, nàng một thân trắng tinh, cùng một nam tử áo trắng cưỡibạch mã, chạy như bay mà qua, lướt qua hắn, nhưng nàng ngay cả liếc mắtnhìn hắn một cái cũng không có, mặt không chút thay đổi, oa ở trong ngực nam tử, rồi trôi đi không thấy.
Kiếp trước, là do mình ở Thanh Sơn bỏ lỡ nàng, chưa phát hiện ranàng, nhưng mà, tất cả những điều này, đều đã là mây khói thoáng qua,chỉ cần có thể nắm giữ hiện tại, hắn nhất định không buông tay, đánh mất nàng lần nữa.
Ác mộng này, chính là sợ hãi lớn nhất trong lòng hắn!
“Ân, ngươi xem, rất ấm, đúng không?”
Nàng nắm lấy bàn tay hắn, xoa xoa mặt mình, cánh tay, còn có ngực,“Nơi này còn có thể nhảy lên.” chứng minh đây là thực, không phải giấcmơ..
“Không phải mộng.” Hắn kinh hỉ ôm lấy cổ của nàng, lại làm nũng cọ cọ bộ ngực mềm mại, cảm giác quen thuộc, không như cảnh trong mơ kia, mờmịt, mơ hồ, không thể chạm đến.
Nàng bất đắc dĩ vỗ về lưng hắn, giống như hắn từng vuốt ve nàng, an ủi hắn đã bị ác mộng làm sợ hãi.
Nàng cũng từng có một khoảng thời gian rất dài, thường xuyên nằm thấy ác mộng, từ sau khi tỷ thí cùng Mẫn Hách yêu nam, trong mười năm, thithoảng nàng mới bị ác mộng khủng bố, nên nàng hiểu rất rõ cảm giác củahắn lúc này, muốn hắn an tĩnh lại.
“Nơi này, có thể có đứa nhỏ của trẫm hay không?” Hắn nghiêng ngườimột chút, bàn tay đặt lên bụng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng, đầy cõi lòng chờ mong.
Nàng ngẩn ra, mặt ửng hồng, đẩy bàn tay không đứng đắn của hắn ra.
“Toàn suy nghĩ chuyện không đứng đắn, trước kia sao cũng chưa từngnhìn thấy bộ dáng tiểu sắc lang này của ngươi?” Nhớ tới đêm qua, chínhmình dường như chính là để hắn tùy ý đùa nghịch, nếu hắn cãi lại, nóikhông chừng vẫn là chính mình chịu thiệt, không khỏi quýnh quáng.
“Sao không có? Mỗi lần đều là đợi nàng ngủ rồi, mới vụng trộm sờ lên.” Nói xong, bàn tay to lại bao lấy khuôn mặt mềm mại như tuyết, vô sỉcười nói.
Cái gì? Thừa dịp mình ngủ say giở trò! Sắc Lang!
“Phù Vân Khâu Trạch!”
sắc mặt bạo hồng, cắn răng, rất muốn đem khuôn mặt đang tươi cười kia hảo hảo giáo huấn một chút,
“Nói, từ khi nào thì ngươi bắt đầu vụng trộm tiến hành loại hành vi quái dị này?”
Rất quái lạ sao? Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, từ lúc hắn 13 tuổi, nàngmười sáu, lại ngủ trên cùng một cái giường, đối với nam nữ bình thườngmà nói, đây là chuyện rất “bình thường” đi?
“Là nàng dụ hoặc trẫm trước.” Hắn rất là khẳng định gật gật đầu.
“Bậy bạ, ta đang ngủ, làm sao dụ hoặc ngươi!” Nàng hung hăng nắm lấygò má hắn, nhéo một chút, nhìn hắn nhíu mày than đau, trong lòng thế này mới vui sướng một ít!
Thật cẩn thận nắm chặt tay nàng, lo lắng đem tay còn lại cũng nắm luôn, hắn mới cười nói:
“Khi trẫm đang mơ màng, muốn ngủđột nhiên nàng xoay người, ôm trẫm,trong miệng nói cái gì ‘Thơm quá, nhuyễn tô cao’, còn hôn môi trẫm, trẫm mới bất đắc dĩ sờ soạng đi lên.”
“Nhuyễn tô cao” chính là món điểm tâm ngọt mà nàng yêu nhất, nghe hắn nói như vậy, trong đầu nàng liền “Ầm vang”! một trận. Thì ra, trướcđây, nàng cũng thường hay mơ thấy đang ăn điểm tâm, hóa ra là đang “ăn”cái miệng của hắn?
“Ngươi khẳng định là đang dối gạt ta!” Nàng lắc lắc đầu, đem một sốđáp án gần như khẳng định trong lòng cương quyết phủ nhận, kiên quyếtphủ định là mình câu dẫn hắn trước.
“Lừa nàng? Muốn hay không thử lại? Thử lại, nàng sẽ biết trẫm có lừanàng hay không.” Nói xong, hắn còn rất “sảng khoái”, chu môi lên, tựavào một bên má nàng, bày ra bộ dáng “đợi bị lâm hạnh”. ^^!!!
Do dự một lát, nàng bĩ bĩ cười, quả thực hôn lên, nhưngmlà, lại nghe đến một tiếng sói tru.
“Y Y, nàng cắn trẫm!”
Hốc mắt rưng rưng lên án, không nghĩ tới sẽ lại bĩ cắn, mím môi cắncắn môi dưới, đem mặt hướng lên người nàng không ngừng cọ, dường như chỉ có như thế mới hết giận.
“Ai cho ngươi vô lại,” Nàng cười, hai tay nhanh chóng đè lại cái đầu đang nháo loạn của hắn,
“Nếu không dừng sẽ cắn một ngụm nữa, cho ngươi biến thành đại thần.” (???,ai biết đại thần là gì hem ??)
Lần này, hắn ngoan ngoãn, ngừng lại, dựa vào cánh tay của nàng, không nói.
Hai người đột nhiên trầm mặc, nhất thời làm cho Y Y không thể thíchứng. Nàng nhéo nhéo mặt hắn, cắn cắn bàn tay to của hắn, nhưng hắn vẫnnhư trước, không nói lời nào, như đang xem ai kiên trì đến cuối cùng.
“Trẫm thua,” Hắn thở dài, “Cho tới bây giờ không ai dám đối với trẫmnhư vậy, nàng là người duy nhất, nếu bị hủy dung, trẫm cũng muốn mặt của nàng cũng như vậy, hai người mới xứng.”
“Không phải là ngươi sợ ta xinh đẹp hơn, cho nên mới cố ý muốn mượncơ hội này hủy hoại sắc đẹp của ta phải không?” Biết được hắn đây làđang giận dỗi, nhưng nàng vẫn thích bắt bẻ, đấu võ mồm với hắn.
Hắn ngẩn ra, nâng mặt lên, ánh mắt xoay tròn, sau đó cười nói:“Phỏng chừng bị hủy dung cũng kém trẫm rất xa nha.”
Khóe miệng một trận run rẩy, nàng đột nhiên trừng to mắt, nhìn vẻ mặt của hắn.
“Ngươi hết sốt rồi sao?” Nói được như vậy, thì chắc chằn đã không còn mê man, không còn là “tiểu hài tử”, nàng oán hận nghĩ, rốt cuộc muốnlừa mình tới khi nào? Nhưng mà, làm được như vậy, đối với hắn cũng làrất khó khăn, có thể gạt bỏ tôn nghiêm, thực không dễ dàng.
Đôi mắt màu tím lóe ra tinh quang, hắn chỉ vào cái mũi của nàng.
“Nàng muốn thừa dịp trẫm sinh bệnh khi dễ trẫm?”
“Ân,” Nàng áp chế mất mát trong lòng,
“Như vậy cũng bị ngươi đoán trùng, Khâu Trạch, ta không giận dữ vớingươi, ngươi cũng đừng giận ta, được không? Coi như là huề nhau.” ngữkhí thản nhiên lại mang chút thâm ý nói.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, đem mặt chôn ở trong ngực của, nhẹ giọng đáp ứng nói.
“Hảo, huề nhau.” Hoàn hảo, không bị phát hiện.
Có chút đăm, hai người mang hai tâm trạng khác nhau, trầm mặc xuống dưới……