Một tay ôm chầm lấy thân thể mềm mại của nàng, hai tay Khinh Âmnhanh chóng khép lại thật chặt, lo lắng nhìn hắc hỏa ở ống tay áonàng, lẩm nhẩm đọc thuật từ:“Diệt!”
Hắc hỏa tại cổ tay áo trắng thuần nhất thời tiêu tán, chỉ để lại dấu vết khô vàng.
Ngân Nhi trợn to hai mắt, một hàng thanh lệ như lưu tinh(sao băng)rơi xuống, trong suốt , sáng long lanh, sau khi uốn một đường congtrên mặt nàng liền nhanh chóng chôn vùi trong bùn đất.
Hỏa diễm trên người nam tử cũng chậm rãi biến mất, chính là, hắn giống như sợ hãi, đau đớn ôm lấy hai đầu gối cuốn thành một đoàn,không còn hô hấp nữa rồi.
Nàng cố gắng mở to mắt, muốn nhìn rõ khuôn mặt nam tử,nhưng tất cả những gì nàng thấy chỉ là một đống cháy đen , thân ảnh ấyhoàn toàn mơ hồ, nàng, nhớ không nổi khuôn mặt từng mang theo mìnhchạy trốn, bởi vì ngay từ đầu,nàng vốn không có chú ý nhìn hắn, nàngchỉ một mực thầm nghĩ phải rời khỏi đây.
“Ngân Nhi, nàng không sao chứ?” Khinh Âm lo lắng vỗ vỗ gương mặt trắng bệch của nàng.
“Đã chết…… Lại chết thêm một người, ha ha……” Nàng kéo kéo môi,khuôn mặt tươi cười nhăn lại khổ sở, thanh âm khàn khàn mang theo mỏi mệt thật sâu, thân hình mềm nhũn,ngay sau đó lâm vào bóng tối.
Bên tai nàng mơ hồ vang lên tiếng cười trong trẻo của tuổi thơ…
Hôm sau, thân thể mềm mại nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, sau khi được nha hoàn hầu hạ đút cho một chén dược, nàng tiếp tục lâmvào mê man.
“Tướng quân, người nên nghỉ ngơi đi, nơi này chỉ cần chúng nô tỳlà được.” Một nha hoàn mặc váy hoa sen lục sắc đi đến trước mặt hắn,nhẹ giọng nói.
“Đại phu là lũ lang băm à? Tại sao Ngân Nhi còn chưa tỉnh lại.”Hắn căn bản không đem lời nói của nha hoàn để ở trong lòng, mắt khôngchớp nhìn chăm chú vào thiên hạ trên giường , người mà hắn vẫn nhớnhung nhiều năm qua.
Nàng, cao gầy , gương mặt có kiều thái nữ nhi, nhưng thứ làm hắnquyến luyến nhất vẫn là cái miệng cười nở rộ như đóa hoa lê, thanh lệ tựa như không nhiễm chút bụi trần thế nào, khiến người khác bấttri bất giác say mê không thể tự kềm chế bản thân.
Tay hắn nhẹ nhàng di động trên mặt nàng,rất sợ kinh hách đến nàng, lại không nỡ rút tay lại.
Con mắt tinh tường của hắn liếc một cái, nghi hoặc nhìn ngựcnàng có một chỗ hơi nhô lên, không nghĩ nhiều, tay hắn lập tức chovào lấy đồ bên trong ra.
Nha hoàn lục bào đứng bên cạnh đỏ bừng hai tai,ngại ngùngquay đầu đi, trong mắt lóe lên quang mang hâm mộ,nàng cúi đầu, tự tinhìn mũi chân của mình, chua xót cười.
Khăn lụa màu trắng mềm mại bay bay trên tay hắn, một đóa hoaThiên Âm được thêu tinh mỹ nhẹ nhàng nở rộ, đóa hoa non mềm màu trắngtrải dài, sợi chỉ màu đen thêu trên đó thực khéo léo.
Đây là khăn lụa của nàng, hắn thở dài, gấp lại ngay ngắn rồi trả về chỗ cũ.
“Tướng quân, không xong rồi , biên cương báo nguy!” Một tên thị vệ bất chấp chưa thông báo, lỗ mãng tiến vào.
Thân hình ngồi bên cạnh giường đột ngột đứng bật dậy, khôngchút nào trì hoãn vung bàn tay to lên:“Chuẩn bị ngựa!” Đi vài bướcra đến cửa, lại quay trở về, in một nụ hôn thật sâu trên gương mặtngủ say của thiên hạ âu yếm.
“Ngân Nhi, chờ ta trở lại.”
“Tướng quân!” Nha hoàn bất giác hô lên, lại cuống quít che miệngmình.( Đừng nói với ta đây là kiếp trước của tiểu Thanh nhé )
“Chờ phu nhân tỉnh lại, nhớ rõ phải chăm sóc chu đáo, nếu có nửađiểm sơ xuất, tất cả các ngươi đều bị chôn cùng nhau!” Hắn lạnhgiọng phân phó, ngay cả thời gian liếc mắt về phía nàng một cái cũngkhông có, vung tú bào, đi nhanh ra ngoài.
Không có đáp lại, nữ tử ngơ ngác nhìn thân ảnh hắn dần dần biến mất, trong đáy mắt đã hàm chứa nước …
“A, phu nhân tỉnh!” Một tiểu nha hoàn khác kinh hỉ hô, nữ tử bấygiờ mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng lau đi vết tích nước mắt trên mặt.
“Phu nhân, về sau nô tỳ Tiểu Thanh đó là nha hoàn bên cạnh người,có gì cần ,nô tỳ nhất định làm được.” Nàng mềm nhẹ cười nói. ( Vịt :Chẳng lẽ ta đoán đúng ==)
Hô nhỏ một tiếng, Ngân Nhi dường như nhớ tới điều gì đó, hai taysờ loạn nơi ngực áo, thế rồi bàn tay nhỏ bé sờ đến một thứmềm mại, đôi mắt lúc này mới trấn định trở lại, nhẹ nhàng rút ra.