Tư Đồ Hoàng Vũ vốn là tính mang Hạ Ngữ Mạt đi một chỗ, nhưng là bởi vì biến hóa của Thương Vân cùng Kì Quốc, hắn liền đem cái kia kế hoạch tạm thời hoãn lại.
Đặc biệt là thời điểm hé ra lệnh truy nã có bức họa vật nhỏ ở trước mặt thì hắn lập tức phóng ra lãnh khí cơ hồ có thể đông lạnh được cả một hồ nước.
“Phu quân, bức họa này là vẽ chàng sao? Thực xấu, khuôn mặt thanh tú như vậy, kết quả họa thành như vậy, chậc chậc, trình độ hội họa cổ đại thực kém.”
Lúc này, Hạ Ngữ Mạt người có thể đem băng trong hồ tan đi, liền ghé vào vai Tư Đồ Hoàng Vũ, vô cùng thưởng thức tấm lệnh truy nã có hình của hắn.
Nàng lại dò xem đi xét lại tấm hình của chính mình,“Oa, đem ta vẽ như vậy thật xinh đẹp nga, thật thú vị, chẳng lẽ người vẽ chàng cùng chàng có cừu oán? Cố ý biến thành cái dạng này?”
Chỉ là thực đáng tiếc nàng không biết chữ, cho nên không biết trên tờ giấy có viết là bắt hai người bọn họ liền có thể cả đời không lo ăn uống.
Tư Đồ Hoàng Vũ cũng không tính để cho nàng biết, chỉ chà chà hai cái, hai tờ danh sách liền biến thành mảnh nhỏ.
Khánh Minh đối với chuyện này liền ngậm miệng không đề cập tới, Sương Nhi cũng tập thành thói quen, chỉ cần là nguy hiểm , quyết không làm cho Vương phi chạm vào một chút.
Hạ Ngữ Mạt méo miệng nhìn trang giấy kia bay lượn, Sương Nhi thấy Khánh Minh muốn nói lại thôi, thực ăn ý mang theo Vương phi đi vào trong viện chơi.
Khánh Minh mới nghiêm mặt nói,:“Tân hoàng kế vị, đầu tiên bãi miễn đó là Hạ phủ, mà kế đó, đúng theo như điện hạ đoán trước, các quan viên cũng bắt đầu chẳng biết tại sao gặp phải bất trắc”
“Sau đó?” Tư Đồ Hoàng Vũ cầm lấy chén trà nhấp khẽ một ngụm, Tư Đồ Sương quả nhiên là tìm người nọ giúp.
“Còn có…” Khánh Minh dừng một chút:“Gia, Hạ lão tướng quân mấy ngày trước đột nhiên qua đời, nguyên nhân không rõ, Hạ Cẩm Thần chỉ làm tang sự vô cùng đơn giản, liền . . . dẫn theo dẫn theo Bích Dao đang mang thai ly khai kinh thành. . . tựa hồ đang tìm kiếm người nào…”
“Không có gì khả nghi sao?”
“Có nhân thấy đến có một Đại Bạch điểu kỳ quái xuất hiện trên bầu trời của Hạ Hầu Phủ.”
“. . . Đại Bạch điểu” Tư Đồ Hoàng Vũ chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ:“Ngươi là đang nói nó sao?”
Khánh Minh theo hướng ngón tay chậm rãi quay đầu, liền thấy một đại điểu trắng như tuyết quỷ dị đứng ở trên cành cây trong đại viện, nhất thời thiếu chút nữa đem toàn bộ nước miếng trong miệng phun ra. Xấu hổ nửa ngày, mới chậm rãi nói:“Có, có thể là …” Nó xuất hiện từ lúc nào, chính mình thế mà lại hoàn toàn không có phát hiện.
“Đại Bạch!”
Ngược lại Hạ Ngữ Mạt lại phát hiện ra nó, thực kinh ngạc kêu lên:“Ngươi làm sao ở chỗ này?!”
Nó ở trong này, chứng tỏ tên hỗn đãn nào đó cũng ở chỗ này. Hạ Ngữ Mạt thật cẩn thận nhìn quanh bốn phía một vòng, không có phát hiện thấy thân ảnh của lãnh diệu liên, mới trừng mắt nói:“Chỉ có một mình điểu ngươi?”
Rõ ràng ‘sinh long hoạt hổ’ (sinh khí dồi dào) đạp lên cành cây tung bay hai vòng, lại đối với nàng kêu hai tiếng, nhưng chỉ có là nàng không hiểu được nó đang biểu đạt ý tứ gì.
“Ngươi phát bệnh?”, Hạ Ngữ Mạt lệch đầu nói.
Đại Bạch thiếu chút nữa rớt từ trên cây xuống.
“Nó là đang nói cho nàng biết là nó đã tới tìm được nàng rồi.”
Tư Đồ Hoàng Vũ chậm rãi từ trong buồng đi ra, sau đó thân thủ đem Hạ Ngữ Mạt ôm vào trong lòng, ánh mắt híp lại nhìn về phía Đại Bạch điểu,“Nó là công (giống đực).”
Mà nó đích thật là công .
Bởi vậy Tư Đồ Hoàng Vũ rất tự nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi Hạ Ngữ Mạt, đồng thời lại đối với đại điểu gợi lên khóe miệng.
. . . Nàng là của ta, ngươi cũng đừng vọng tưởng .
Hắn chính là ở biểu đạt ý tứ này.
Hạ Ngữ Mạt rất kỳ quái nhìn phu quân mình vậy mà cùng một con chim đang tiến hành mạc danh kỳ diệu câu thông, bất mãn mặt dấu chấm hỏi:“Phu quân, chàng hiểu điểu ngữ?”
“Vào nhà đi, gió lớn.” Tư Đồ Hoàng Vũ không có trả lời, mà là trực tiếp đem nàng ôm trở về buồng trong.
Hạ Ngữ Mạt càng hoang mang, bên ngoài nắng ráo có thể phơi chăn mền, làm sao mà gió lớn?
Một khắc sau khi đóng cửa, đại điểu không nói gì trừng mắt cái tên nam nhân keo kiệt kia ngay cả dấm chua của điểu cũng muốn ăn, trực tiếp lắc lắc đầu, dùng lỗ mũi hừ hừ.
Nàng thế nhưng là nữ chủ nhân của nó, muốn nó thừa nhận hắn là nam chủ nhân của nó, kiếp sau đi!
********************** hoa lệ lệ giọt phân cách tuyến **********************
Cuộc sống kế tiếp, Đại Bạch điểu thế nhưng biến cây đại thụ ngoài cửa kia thành cái ổ của nó.
Mà trên núi, tài nguyên phong phú, đồ ăn của không những có thể tự cung tự cấp, thỉnh thoảng còn đưa lại cho Hạ Ngữ Mạt vài thứ bên ngoài.
Chỉ là thứ nó thích đều là xà độc, bò cạp độc, cỏ độc, hoa độc, trái cây độc. Trừ bỏ nó, hẳn là không ai dám chạm vào.
“Phu quân, nó không có vấn đề gì sao?” Hạ Ngữ Mạt ở buồng trong nhìn thấu qua cửa sổ xem điểu nhi đang vui vẻ kia.
“Không có vấn đề gì, không cần để ý tới nó.” Lãnh diệu liên nếu thật sự là muốn tìm được bọn họ, khẳng định không phải nan đề. Mà hiện tại chỉ để cho đại điệu đến, chỉ sợ là vì cái khác.
Sự báo thù của hắn đã bắt đầu rồi sao? Hạ Minh Triệu chết, khẳng định cùng hắn có liên quan. Mà Hạ Cẩm Thần là đang tìm cái gì? Tìm tiểu Mạt Nhi, hay là tìm người giết cha hắn?
“Vật nhỏ, ta nghĩ muốn mang nàng đi một chỗ.” Tư Đồ Hoàng Vũ rốt cục quyết định một chuyện.
“Thật sự? Đi nơi nào?” Hạ Ngữ Mạt hai mắt phát sáng nở rộ ra đến, làm cho Tư Đồ Hoàng Vũ không tự giác cong lên khóe miệng:“Đi sẽ biết.”
Hắn lập tức nghĩ tới thứ gì, chậm rãi mà còn nghiêm túc nói:“Nhưng mà nàng trước hết đáp ứng ta, vô luận nàng thấy cái gì, cũng không được phép tự tiện biến mất trong tầm mắt của ta, lại càng được phép sinh ra cảm xúc gì không tốt.”
Lâu ngày không gặp nhãn thần của hắn nghiêm túc như vậy, khiến cho Hạ Ngữ Mạt cái hiểu cái không gật gật đầu.