Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 159: Thèm ngủ





Hạ Ngữ Mạt tình hình khi tốt khi xấu, nàng càng ngày ngủ nhiều, ngay cả thời điểm lật xem tư liệu cũng sẽ đột nhiên ngủ như vậy.
Tuy rằng Tử Anh nói qua, phụ nữ có thai ngủ nhiều là chuyện rất bình thường, nhưng là Tư Đồ Hoàng Vũ chỉ là không thế nào yên tâm. Đặc biệt là khi thấy vật nhỏ đang ngủ thì không khi nhíu mày, trong lòng liền lo lắng, làm sao cũng không dám đi, cứ như vậy vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm, thẳng đến nàng mở to mắt.
Trời ạ, hắn thực sợ chính mình sẽ đi trước một bước.
Không chỉ có bởi vì “đói khát quá độ”, còn có thể bởi vì cả ngày lo lắng hãi hùng, chỉ sợ cả đời, hắn cũng chưa có lo lắng như vậy.
“Phu quân, chàng sao lại ở bên giường trừng trừng nhìn ta?” Hạ Ngữ Mạt xoa xoa con mắt nhập nhèm buồn ngủ, vừa thấy sắc trời, thế nhưng bây giờ đã là một mảnh tối như mực,“Ta từ đêm qua vẫn ngủ thẳng cho tới buổi tối hôm nay?”
“Không, nàng đã ngủ hết hai ngày .” Tư Đồ Hoàng Vũ sắc mặt có chút tái nhợt, hắn đã hai ngày không có ngủ , râu xanh đã nhợt nhạt ẩn hiện quanh viền môi, thoạt nhìn hết sức có một phen phong tình.“Nếu nàng nếu không tỉnh, vi phu thực sự liền đi theo nàng .” Hắn mỉm cười hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, tuy rằng thời điểm nàng mê man đã lặng lẽ hôn vô số lần, nhưng như thế nào vẫn là cũng không đủ.

“Ta mơ thấy thời điểm chàng còn nhỏ.” Hạ Ngữ Mạt đẩy cái khuôn mặt râu ria xồm xàm của hắn ra, cười.
“Sau đó?” Hắn vẫn để cho râu của mình râu tiếp tục tàn sát bừa bãi hai má của nàng.
Ai bảo nàng làm cho hắn lo lắng, trừng phạt nho nhỏ một chút vẫn là có thể .
“Rất nhiều năm trước, chàng đi theo phụ hoàng của chàng đến Hạ Hầu phủ, ta có thấy chàng, chàng cũng thấy ta , nhưng mà chàng thật lạnh lùng a, có thể đem người khác đông lạnh thành băng!” Hạ Ngữ Mạt che che khuôn mặt xuống nói, chà đạp thêm nữa, khuôn mặt của nàng nhất định sẽ trở thành mặt hoa.
Tư Đồ Hoàng Vũ ngây cả người.
Rất nhiều năm trước hắn xác thực có đi qua hầu phủ, cũng đúng là có nhìn thấy nàng lúc đó nhỏ gầy giống như một cây trúc. Đó là lúc sắc phong tước vị Hầu tước cho họ Hạ, mà hắn là bị hắn phụ hoàng ương ngạnh lôi kéo đi theo .
Dựa theo lệ thường, toàn bộ Hạ Hầu phủ đều phải quỳ xuống đất nghênh đón, nàng liền tụ tập ở trong đám người, không chớp mắt, mà các nữ nhân chung quanh nàng đều là một bộ dạng háo sắc, làm cho người ta nhìn rất buồn bực. Hắn không thích tình cảnh như vậy, lại càng không thích bị các nữ nhân này ngu ngốc quan sát từ đầu đến chân.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái…Không có hảo cảm…cũng không có ác cảm.
Hắn đối với mọi người đều là thản nhiên, đối với toàn bộ mọi chuyện tình đều là lạnh lùng. Thậm chí có thể nói là lạnh như băng , không chút nào quan tâm .
“Thực sự chỉ là nằm mơ?” Tư Đồ Hoàng Vũ có chút cảnh giác nói. Nói như thế nào, mộng cũng không thể nào chân thật như thế, hơn nữa, lại là những chuyện đã phát sinh trước kia.
“Ta cũng không biết.” Hạ Ngữ Mạt cười lấy tay vuốt vuốt giữa hai hàng lông mày đang nhăn nhó của hắn:“ từ khi trông thấy mộ địa lần trước, ký ức của thân thể liền không ngừng mạnh mẽ tiến vào, từ lúc ta ba tuổi cho đến khi ta mười tuổi, giống xem đang xem kịch …”
“Không được xem.” Tư Đồ Hoàng Vũ đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, hắn sợ nàng sẽ không tỉnh lại.
“Ta làm sao có thể khống chế !!” Hạ Ngữ Mạt trừng mắt to phản bác nói, nếu có thể, nàng cũng không muốn nhìn.

Nàng hiện tại mới hiểu rõ, vì sao Lãnh Diệu Liên lại bi thương như vậy, vì sao hạ cẩm thần ở Hạ Hầu phủ mỗi một lần nhìn thấy chính mình thì lại có thói quen lấy tay vuốt vuốt mái tóc đen của nàng.
Hết thảy đều từ sau khi mình nhập vào trong thân thể này, liền chặt đứt những ràng buộc với bọn họ, cũng thay đổi quỹ đạo vốn có của bọn họ.
Nàng trong lúc vô tình đã thương tổn trái tim của hai người, nhưng chính mình lại ích kỷ sống hạnh phúc như vậy, có thể hay không sẽ bị báo ứng?
“Khụ, khụ.”
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng ho của Tử Anh.“Ta đến thực không phải đúng lúc đâu ha.” Nàng cười, bước chân cũng đã bước vào trong, tìm cái ghế không mà ngồi xuống.
. . . Biết mà còn làm như vậy?
Tư Đồ Hoàng Vũ trừng mắt liếc nàng một cái, thế nhưng là cam chịu . Vật nhỏ cần trị liệu, từ chuyện lần trước qua đi, hắn liền không bao giờ dám giấu diếm nàng những chuyện có liên quan đến thân thể nàng, tốt xấu đều nói cho nàng biết được.
“Khí sắc không được tốt.” Tử Anh chỉ chính là Tư Đồ Hoàng Vũ.
“Thật vậy chăng?” Hạ Ngữ Mạt lại tưởng đang nói chính mình, vội vàng có chút kinh hoảng mà cắn môi. Nàng đã rất nghe lời làm việc, không nên làm thì tuyệt đối không làm, cần làm nhất định làm tốt, ngay cả một chén thuốc đắng chết dược, nàng đều có thể không nói hai lời mà uống sạch sẽ.
Tử Anh cười, tiêu sái đến bên cạnh nàng, bắt mạch cho nàng, Thập Tam điện hạ khi dễ bất thành, tiểu vương phi này tuy lanh lợi nhưng thật ra lại rất ngốc và hồ đồ.
“Ngươi cùng hài tử tạm thời không có nguy hiểm.” Nàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngữ Mạt, xem nhẹ ánh mắt như muốn giết người của Tư Đồ Hoàng Vũ, sau đó còn nghiêm túc nói:“Nhưng là phải thường xuyên cẩn thận hơn nữa, không chấp nhận được nửa điểm qua loa.”
Hạ Ngữ Mạt gật đầu như đảo tỏi.
“Thật sự là kỳ tích.” Tử Anh không quên bồi thêm một câu.

Hiện tại đã là mang thai năm tháng, dựa theo chẩn đoán lúc ban đầu mà nói, đến tháng thứ ba thì đứa nhỏ này hẳn là sẽ không còn, miễn cưỡng kiên trì đến tháng thứ tư, nàng đều cho rằng không thể tiếp tục .
Mà hiện tại đã muốn sang đến tháng thứ năm!
Tuy rằng mức độ thèm ngủ so với phụ nữ bình thường có thai nhiều hơn chút, hơn nữa thân thể cũng suy yếu nhiều, nhưng mà tốt cấu gì thì sinh mệnh vẫn còn sống sót.
“. . . Có thể có liên quan đến trái cây mà Chậm mang đến.” Tử Anh tự ý gật đầu nói.
“Chậm?” Hạ Ngữ Mạt mắt to tò mò chớp chớp, nàng dường như trong bản nhật ký kia đã thấy qua chữ này, mà có vẻ xuất hiện với tần suất rất cao, nếu không có nhớ lầm, là một vật kịch độc…
“Ngươi không biết?”, Tử Anh kinh ngạc nói:“Vậy nó như thế nào lại đi theo ngươi?”
Hạ Ngữ Mạt vô tội lắc lắc đầu, chuyện này nàng thực sự không biết a.
“A, trời, vậy ngươi làm sao xưng hô với nó?” Tử Anh chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ đại bạch điểu đang sung sướng bay lượn.
“. . . Đại bạch.” Hạ Ngữ Mạt còn nghiêm túc nói. Sau đó dừng một chút, mới phản ứng:“Nó gọi là Chậm?! Nó có độc?!”
Tử Anh vỗ trán, hài tử này thật đúng là chậm chạp quá đi!