Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 162: Hạ Cẩm Thần hoang mang





“Đợi chút!! Bệ hạ! Xin nghe ta nói!” Bạch Cẩm kinh hách vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu.
“ Dẫn đi.” Tư Đồ Sương cũng không có rãnh rỗi để tiếp tục nghe nàng nói.
“Bệ hạ, trời đất làm chứng, nữ nhân này đúng là có chỗ hữu dụng a” Bạch Cẩm giãy dụa, nàng vốn là cùng nữ nhi đến lĩnh thưởng , làm sao lại dự đoán được, đổi lấy lại là một tử lộ (con đường chết)!!
“Bệ hạ! Nam Cung quận chúa cũng biết !” Hạ Oánh cũng bị thị vệ xách tay đem ra ngoài nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định gầm rú:“Nam Cung quận chúa có thể làm chứng, Tư Đồ Hoàng Vũ thực để ý đến nữ nhân này!! Bệ hạ! Xin nghe ta nói a”
Khi âm thanh thê lương này đang gần như biến mất ở ngoài đại điện, Tư Đồ Sương lại thay đổi chú ý :“Mang lại đây.”
Vì thế Bạch Cẩm cùng Hạ Oánh vừa sợ hồn chưa định đã quỳ gối lại trên vị trí vừa rồi

“Nàng là ai?” Tư Đồ Sương híp mắt nhìn nhìn nữ tử lục la sam (áo xanh) nữ tử, một thân chật vật, bẩn thủi, nhìn không ra có điểm nào có thể hấp dẫn người khác.
“Bệ hạ, dân, dân nữ không biết…” Hạ Oánh còn hãm lại trong giây phút sinh tử kia, chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía đều tản đi đâu mất.
“ Làm càn! Ngươi đùa giỡn với ta?!” Tư Đồ Sương cả giận nói, Hạ Oánh lập tức lại bị dọa mà mềm nhũng ngồi phịch xuống đất, đại khí cũng không dám thở.
“Bệ hạ, thỉnh tha thứ cho tiểu nữ không biết.” Bạch Cẩm vội vàng hoà giải:“Nữ tử này chính là cùng với nữ nhân mà Thập Tam hoàng tử để ý giống nhau như đúc…”
“Ngươi làm sao mà biết hắn lại quan tâm?”
“Bởi vì Thập Tam hoàng tử vì nàng này, không tiếc đem Nam Cung quận chúa bức thành một người điên hơn nữa vì cầu hôn với nàng, còn tự mình đến quý phủ. . . Bệ hạ nếu không tin, có thể đi Thập Tam vương phủ nhìn xem, Nam Cung quận chúa đến hiện tại đối với Hạ Ngữ Mạt ba chữ nghiến răng nghiến lợi…”
“Hạ Ngữ Mạt?” Tư Đồ Sương nhíu mày, sau đó lại đem tầm mắt chuyển hướng đến lục y nữ tử vì ba chữ này mà thần sắc khác thường. Hắn đi lên phía trướ, lấy ra miếng vải trong miệng nàng:“Ngươi biết Hạ Ngữ Mạt?”
Lục y nữ tử lắc đầu một cái, không nói lời nào.
Nàng làm sao có thể nói cho hắn, đó là tên Vương phi mà nàng thủ hộ.
Nếu không phải là bản thân sau khi vừa mới sinh sản xong liền vội rời khỏi người kia, thì sao có thể suy yếu đến mức té xỉu ở ven đường, để ẹ con Hạ Phủ này kiếm tiện nghi, còn nghĩ nàng bắt đến hoàng cung?!
“Ha ha…” con ngươi Tư Đồ Sương nguy hiểm đùa giỡn nhưng lại rất nguy hiểm,“Thú vị.”
Này nữ nhân có lẽ thật đúng là có điểm dùng được.

Trước kia thật là có nghe nói “Thân ái Thập Tam đệ” của hắn cì hạ phủ tam tiểu thư mà trở mặt với phụ hoàng, còn tưởng rằng là thứ gì quốc sắc thiên hương, hiện tại thoạt nhìn thật sự không được tốt lắm.
“Ta không biết Hạ Ngữ Mạt cái gì! Muốn giết cứ giết! Đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy!” Bích Dao hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái khiến cho Bạch Cẩm cùng Hạ Oánh bên cạnh đều đổ ra mồ hôi lạnh. Nàng một người muốn chết cũng được, tốt nhất đừng lôi theo mẹ con các nàng xuống nước.
“… A , có đúng không?” Tư Đồ Sương đã xem xét qua rất nhiều nữ tử nên hắn cười lạnh nhìn nữ nhân nói dối này:“Người đâu, đem nàng treo lên ở cửa thành, sau đó tuyên bố tin tức, nói hạ phủ tam tiểu thư phạm trọng tội, năm ngày sau, trực tiếp xử trảm.”
“Bệ,, bệ hạ!” Bạch Cẩm ngượng ngùng nói:“Hạ phủ tam tiểu thư lúc trước đã bị chết cháy trong một đợt hỏa hoạn.” Mà là do các nàng tự mình phóng . . .
“…” Tư Đồ Sương càng trở nên lạnh lùng, hai nữ nhân này đến tột cùng là ngu xuẩn đến mức độ gì, tùy tiện mang theo một người chết đến hoàng cung gây rối?
“Thì nói nàng chết mà sống lại, hiện tại mang đến tai họa cho quốc gia. . . .mà các ngươi” Tư Đồ Sương lạnh lùng nói:“Người tới, dẫn đi, nếu trong vòng năm ngày ta không thấy có người xuất hiện, liền tính chung với nữ nhân kia, tất cả cùng nhau xử trảm!”
“Bệ hạ! Ngài sao có thể như vậy!” Hạ Oánh nhảy dựng lên kinh hoảng nói, mà Bạch Cẩm thì lại yếu ớt co quắp trên mặt đất, xong rồi, lần này thế nhưng lại lộng xảo thành chuyên (lợn lành chữa thành lợn què), còn muốn đem tính mệnh cũng bỏ đi. . .
Tư Đồ Sương vung long bào lên, hai nữ nhân ồn ào đi theo phía sau Bích Dao liền cùng nhau bị tha xuống.
Hắn chậm rãi tiêu sái tới long ỷ, nhàm chán lâu, nếu là có thể dụ hắn ra, thì đúng là tốt nhất, nếu không thể, thì coi như là một chút tiết mục ngu xuẩn cũng được…
Mà chính mình . . .
“Đi thỉnh sứ giả Vị Ương quốc” Mà chính mình cũng phải làm ra một chút chuyện, hư vị này hắn không cần. Cái hắn muốn là đế vị thật sự!!
Vị Ương quốc, là tử địch của kì quốc, vừa vặn lợi dụng cơ hội lần này mà bày ra kế hoạch cho tốt.
Hoặc là … hắn có thể tìm được Thập Tam đệ sau đó. . . không vội giết. . . Lợi dụng di chiếu của phụ hoàng để hỗ trợ hắn tiêu diệt quốc gia khác. . . Cũng không sai . . .

****************** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến ******************
Hạ Cẩm Thần thất thần ngồi ở phía trước cửa sổ, trong lòng hắn chính là một tiểu hài nhi mới sinh, mà trước mặt hắn là một tờ giấy mỏng manh, mỗi một chữ trên giấy, đều tựa như đao nhọn đâm vào trái tim của hắn.
Bích Dao đi rồi, sau khi sinh hạ hài tử một khắc, trên người cũng chỉ là tiến hành tẩy rửa đơn giản, liền lưu lại một giấy rồi ly khai.
Nàng đem hết thảy mọi chuyện đều nói cho hắn, bao gồm nàng là minh vệ của Hạ Ngữ Mạt, cũng là người mà Tư Đồ Hoàng Vũ cố ý chọn. Nàng ở lại bên cạnh hắn thì sẽ giết hắn.
Bởi vậy, nàng quyết định rời đi.
Ít ỏi mấy câu, lại giống như sắt ngàn cân đặt ở ngực Hạ Cẩm Thần khiến hắn thở không nổi.
Thời gian cùng Bích Dao ở chung, bọn họ phần lớn đều là lặng lẽ mà sống. Bọn họ tuy rằng là vợ chồng, nhưng là chỉ phát sinh quan hệ một lần, chính là hậu quả có người cố ý làm ra. Bọn họ tương kính như tân, trong lúc đó căn bản không có tiến hành quá trao đổi gì. Bích Dao lạnh lùng, hơn nữa Hạ Cẩm Thần lạnh nhạt, còn có thêm cổ độc ở trên người nàng, số lần mà bọn họ gặp mặt, so với bằng hữu bình thường còn ít hơn.
Nhưng là nàng hiện tại lại đột nhiên đi rồi, lưu lại hài tử của nàng với hắn mà đột nhiên mất đi tung tích.
Hắn cảm thấy ngực buồn vô cùng, buồn đến thở không nổi.
Là vì nội dung trên giấy sao? Hay là vì hiện tại đột nhiên biết được, nữ nhân mà mình bận tâm vẫn còn trên thế giới này, hơn nữa, còn từng ở bên người? Hoặc là, bời vì nguyên nhân khác…?