Tư Đồ Hoàng Vũ nhâm nhi môi, thân thể mảnh khảnh đứng trong gió, vạt áo tung bay, giống như phảng phất thổi liền có thể bay đi.
Ngón tay hầu như khảm vào trong da thịt, lộ ra tơ máu, bản thân lại hoàn toàn chưa phát giác ra.
Đột nhiên, tiếng kêu trong phòng đình chỉ.
Thế nhưng tiếng khóc nỉ non của trẻ con cần phải có thì lại không có xuất hiện.
Thần sắc Tư Đồ Hoàng Vũ trầm xuống, thân thể như tiễn rời cung trong nháy mắt liền hướng vào trong phòng.
Đẩy cửa ra, liền thấy mấy người sản phụ kinh hoảng ôm một đứa trẻ sơ sinh, thấy hắn chạy ào tới, càng kinh khủng không ngớt: “Điện, điện hạ… Tiểu hoàng tử không, không có hô hấp…”
Hạ Ngữ Mạt đang nằm trên giường nghe được tin này, như sấm sét giữa trời quang, gần như muốn chết ngất.
Tư Đồ Hoàng Vũ đáy mắt rùng mình, đột nhiên liền lôi đứa trẻ trong tã lót bắt ra, sau đó vươn bàn tay, hung hăng hướng vào cái mông nhỏ mà đánh một cái!
Sản phụ bị làm cho hoảng sợ, ba hồn bảy vía đều không còn, phụ thân này chẳng lẽ là nổi cơn điên, mới ngược đãi hài tử đến chết như vậy? !
Chỉ thấy dấu ấn đỏ của bàn tay năm ngón trong nháy mắt hiện lên trên lớp da nhăn nhăn, vậy lực đạo là hoàn toàn không có bảo lưu, nếu là làm lại thêm một lần, chỉ sợ bộ xương nhỏ bé yếu đuối đó cũng sẽ vỡ vụn.
Mà Tư Đồ Hoàng Vũ nheo lại con mắt, bàn tay vung lên, làm bộ lại muốn hạ xuống –
Đột nhiên lúc này, đứa trẻ tựa hồ giật giật, sau đó bỗng dưng mở con mắt nhăn nhăn, oa oa mà khóc liền một tiếng
Tử Anh vội vã tiếp nhận hài tử, dùng nước Thất Sắc Liên Tuyền mà lau chùi thân thể cho hắn.
Đây quả thực là một kỳ tích, lúc hài tử mới ra tới nàng cũng bị làm cho hoảng sợ, mạch đập thập phần yếu ớt, sau đó đột nhiên ngay cả hô hấp cũng đều đình chỉ. Mà lúc này Tư Đồ Hoàng Vũ chạy ào tới, đánh hắn vào — cái mông…
Tiểu hoàng tử lại cư nhiên sống.
Lẽ nào như vậy cũng được? !
Tư Đồ Hoàng Vũ đi tới bên người Hạ Ngữ Mạt ngồi xuống, đem nàng ôm vào trong ngực, khẽ hôn lên môi của nàng: “Không có việc gì rồi, vậy tiểu tử hư hỏng, đáng đời.”
Hạ Ngữ Mạt suy yếu cũng cong môi nở nụ cười, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất rồi.
Mắt tối sầm, thân thể mềm nhũn cũng không chống đỡ được nữa, liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
************* hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến *************
Mạng của tiểu hoàng tử là bị phụ hoàng hắn sử dụng thủ đoạn “bạo lực” nhặt trở về.
Lúc Tử Anh lau chùi thân thể cho hắn, chỉ là nhìn dấu ấn năm ngón hồng hồng bản thân cũng cảm thấy đau nhức, chứ đừng nói chi là một đứa bé sơ sinh vừa sinh ra.
Đây hài tử cùa Tư Đồ Hoàng Vũ, quả nhiên là phải dùng thủ đoạn không bính thường…
Nói như vậy, những đứa trẻ sinh non đều sẽ có những thiên tính bẩm sinh không đầy đủ, thậm có người có thể bị ngu đần, thế nhưng nhìn tiểu tử này, con mắt sáng, anh khí mười phần, thoạt nhìn rất thông minh, nói không chừng còn hơn cả lão tử của hắn, mà hắn cũng có chút sắc thái vô lễ.
Mà nói đến thứ không đầy đủ, có thể đó là thân thể hắn.
Mạng của hắn thế nhưng dùng vô số củ lạc và nước suối Thất Sắc Liên Tuyền cứu về, những thứ thần dược có trên cõi đời này hầu như đều được dùng trên người của hắn, tuy rằng vẫn còn rất suy yếu, nhưng có thể nghĩ, hắn sống sót là đã mất nhiều tâm tư.
Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.
Tử Anh cười tủm tỉm đem tiểu hoàng tử đặt ở bên cạnh mẫu thân hắn, tiểu vương phi tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy, khẳng định là muốn nhìn thấy hắn.
Tư Đồ Hoàng Vũ cẩn thận tỉ mỉ thay Hạ Ngữ Mạt lau chùi thân thể, mỗi một chi tiết đều không buông tha.
Cho Sương Nhi thay đổi chăn nệm sạch sẽ, lại cẩn thận đem nàng bọc vào trong chăn bông ấm áp.
Thấy Tử Anh bế đứa trẻ đi tới, cũng chỉ là nhàn nhạt gật đầu, thuận tiện còn hung hăng trừng mắt liếc cái tên tiểu tử không biết trời cao đất dày kia, mẫu thân cũng dám hù dọa, sống quả thực không nhịn được.
Tiểu hoàng tử tựa hồ cũng biết bản thân đuối lý, trái lại nằm một bên, không khóc cũng không nháo.
Hạ Ngữ Mạt nằm ở trên giường, khí lực trên người tựa hồ đều bị tháo cạn hết trong khoảnh khắc, so với hành vi trước đây của phu quân khiến nàng ba ngày ba đêm không xuống giường được càng mệt mỏi hơn.
Bên tai truyền đến hô hấp quen thuộc, mùi vị thơm mát dần dần chuyển dời đến trên môi của nàng, nụ hôn nhàn nhạt, nhưng tựa hồ bao hàm vô số tình cảm.
Là ai đang kêu gọi nàng chứ?
Tiếng gọi thắm thiết như vậy, khiến nàng thật ấm áp…
Hạ Ngữ Mạt giật giật mí mắt đang dính vào nhau, thế nhưng dính thật chặt, thế nào cũng không mở ra được.
Mà cái người hô hoán tên của nàng tựa hồ đã nhận ra cử động như vậy, nhẹ nhàng đưa miệng tới trên hai mắt của nàng, mềm mại và ôn nhu.
Giống như có ma pháp, mí mắt dính chặt của người đó đột nhiên trở nên dễ dàng dâng lên.
Hạ Ngữ Mạt bỗng dưng mở rồi mắt, liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Tư Đồ Hoàng Vũ, giống như yêu nghiệt nở một nụ cười, “Nàng tỉnh.”
Hắn hôn cái trán của nàng, lại hôn môi của nàng.
Nếu không phải bên cạnh còn có một thằng con ghẻ đang nằm, nói không chừng hắn sẽ tiếp tục mà hôn xuống dưới.
“Phu quân, đây là… Con của chúng ta?”
Hạ Ngữ Mạt mừng rỡ nhìn tiểu hài nhi bên cạnh, cau mặt nhăn nhăn, còn không có giãn ra.
“Ừ.” Tư Đồ Hoàng Vũ nhàn nhạt gật đầu, dứt lời dùng nhãn thần ý bảo tên tiểu tử kia nửa ngày rồi còn “Phi lễ vật thị” (không thấy sai trái).
Vì vậy tiểu hoàng tử “rất phối hợp” mà hé ra một nụ cười trông thấy rất khả ái, còn chưa trưởng thành khỏe mạnh, chỉ có thể làm được đến như vậy thôi.
Hạ Ngữ Mạt hài lòng cười rộ, hầu như ngay cả nước mắt cũng sớm bị kích động mà khóc ra rồi.
“Thật tốt, thật tốt… Ô ô…”
Khóe miệng Tư Đồ Hoàng Vũ cong lên, sau đó đem nàng ôm vào trong ngực, mặc cho nàng rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.
… …