Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 200: Trận chiến sau cùng ( 1 )




Sự kiện “Vương phi mất tích” của Hạ Ngữ Mạt hạ màn từ đấy. Tư Đồ Hoàng Vũ hảo hảo mà “trấn an” khuôn mặt nhan nhó như bà cô già của nàng một lần xong thì nhận được một ít tin tức từ Vô Ảnh, liền lại lập tức vội vã chạy xuống núi. Trước khi đi, cố ý đi ngang qua trước cái “Ổ chó” dùng để bảo hộ vật nhỏ đang tu sửa phía sau nhà, lạnh lùng liếc mắt nhìn con “Cẩu” có hình thể thật lớn . Tuyết trắng Lang Vương không khỏi hung hăng mà run rẩy, hai mắt nhắm chặt lại, giả bộ ngủ! Nam nhân này không thể đụng… Không thể trêu chọc… Sự tình không có bại lộ… Không có bại lộ… Đột nhiên một tiểu đao lạnh lùng bay tới, trực tiếp cắm ở bên cạnh nó. Lưỡi đao sắc bén rơi xuống, miếng lông trắng như tuyết trên cái đuôi dài liền rơi xuống một khối, thoạt nhìn trông rất giống như bị mắc bệnh rụng lông. Tư Đồ Hoàng Vũ vặn xương ngón tay, phát ra vài tiếng kèn kẹt rồi sau đó lạnh lùng cong khóe miệng, mới quay người rời đi. Lang Vương cong đuôi rụt vào trong, bản thân lúc nào lại biến thành khiếp nhược như thế… Khinh… **************************** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến ****************************** Kỳ Quốc kiềm chế không được, liền lặng lẽ phái sứ giả tới bái kiến Tư Đồ Hoàng Vũ, tịnh biểu thị mong muốn cho hắn tất cả bang trợ, chỉ cần hắn có thể thuyết phục Lưu Ly vương quy thuận, điều kiện gì đều không là vấn đề. Mà Vị ƯƠng Vương cũng không nhàn rỗi, trực tiếp cho người mang vô số châu báu cùng mỹ nhân đưa đến hoàng cung Lưu Ly, lôi kéo quan hệ với hoàng đế Lưu Ly. Bên ngoài thì Tư Đồ Hoàng Vũ cùng Lưu Ly Tỷ đều hảo hảo đáp ứng, nhưng bên trong lại ngầm, thương lượng trao đổi phương pháp làm sao để cho bọn họ lui binh một cách triệt để. Lưu Ly quốc tạm thời chịu đựng không nổi tai họa nặng như vậy, cho dù lấy đá chọi đá có thể đẩy lùi tám mươi vạn quân địch, nhưng bách tính của Lưu Ly quốc cũng sẽ sinh linh đồ thán, quốc lực yếu đuối như vậy sẽ khiến cho bọn họ sụp đổ hoàn toàn, đợi cho viện quân của các quốc gia khác chạy tới, bọn họ lại thừa cơ trở mình. Mưu kế hiện tại, đơn giản chính là kế hoãn binh. Chân chính mà đối đầu là sau này, bọn họ phải tích lũy lực lượng, trả giá ít nhất nhưng lại giành được toàn thắng. Lưu Ly quốc không có ý chinh phục thiên hạ, thầm nghĩ bách tính an cư lạc nghiệp, thì sẽ biến thành cường đại, không cần thèm khát đến địch quốc. Tư Đồ Hoàng Vũ nhắc nhở Lưu Ly Tỷ, người muốn đạt càng nhiều thứ thì mất đi cũng càng nhiều. Thương Vân diệt vong là bởi vì ** mà hủy diệt, đồng dạng, Lưu Ly quốc cũng mới có thể bởi vì người khác đích ** mà chịu khổ hủy diệt. (đoạn này thật không hiểu tác giả muốn nói gì) Vậy thủ hộ quốc gia vững vàng, quốc gia sẽ biến thành cường đại, lại càng cường đại. Châu báu bọn họ đưa tới, toàn bộ nhập khố. Nữ nhân đưa tới liền đều đưa cho Cửu Linh, để cho hắn làm cổ thuật, tiến hành khống chế. Hai tháng sau, Lưu Ly quốc hoàng đế đột nhiên cưới Kỳ Quốc công chúa Y Cung Vị Tuyết lớn hơn hắn năm tuổi, mà Tư Đồ Hoàng Vũ cũng biểu thị sẽ là ba tháng sau chính thức quy thuận Kỳ Quốc, cũng đái lĩnh toàn dân chúng toàn quốc tiến hành nghi thức giao tiếp. Vị Ương Quốc kinh hoảng, cùng Kỳ Quốc quyết liệt, đồng thời đem ba mươi vạn sĩ binh rút lui khỏi căn cứ của ngũ quốc, một lần nữa chọn một số địa phương mà đóng quân, mà địa phương đó, vừa vặn là biên cảnh của Kỳ Quốc. Kỳ Quốc nếu là độc chiếm Lưu Ly, như vậy mục tiêu kế tiếp nhất định là địch nhân lớn nhất của bọn hắn. Bọn họ nhìn nhòm ngó thiên hạ đã lâu, chiều hướng hiện tại tốt như vậy, tất nhiên sẽ hảo hảo nắm chặt. Nếu như Vị Uong quốc không làm cái gì thì tất nhiên chính bọn họ sẽ gặp tai ương. Ba quốc còn lại thấy đại thế đã định, liền cũng triệt hồi hơn phân nửa binh lính. Hai đại đầu sỏ rạn nứt, bọn họ cũng từ đó dò xét tin tức một chút, dã tâm Kỳ Quốc lớn nhất, muốn chinh phục thiên hạ. Bọn họ quốc lục tuy nhỏ, nhưng mơ hồ có cảnh giác. Ai cũng đều muốn thừa dịp quốc gia của hắn (Tư Đồ Hoàng Vũ) diệt vong cùng nhau chia chén canh, nhưng cũng đồng dạng không muốn quốc gia mình bị hủy diệt. Mọi người là như thế này, vĩnh viễn đều không chiếm được thỏa mãn. Lưu Ly quốc lại lần thứ hai trên dưới công việc lu bù. Từ bề ngoài nhìn vào thì giống như là để chuẩn bị cho đại điển quy thuận vào ba tháng sau. Thế nhưng trên thực tế, lại là tiến hành một kế hoạch cực kì bí mật khác. Dân chúng của Lưu Ly quốc mặc dù có chút thấp thỏm, nhưng không chút kinh hoảng. Giong như là có một lực lượng thần kì nào đó nói cho bọn họ biết, không cần sợ, tất cả đều sẽ tốt. Kết quả sau cùng là vào ba tháng sau. **************************** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến ************************** Tư Đồ Hoàng Vũ lại càng thêm bận, nhưng hắn cho dù trong người mang trăm bận nhưng vẫn vội vàng trở lại bên cạnh vợ con, hưởng thụ an ổn dù chỉ chốc lát. Hạ Ngữ Mạt thấy khuôn mặt hắn có chút tiều tụy, nhịn không được yêu thương, nhưng nàng biết, lúc này thứ hắn cần, là một cái hậu thuẫn kiên cường. Nàng không hề chạy loạn, cũng không suy nghĩ miên man, chỉ an tâm chờ hắn thắng lợi trở về. Nàng sẽ ôm “Tiểu công chúa ” của nàng, đã được thay nữ trang, ôm nàng đi vào trong rừng rậm mà thám hiểm. Tư Đồ Huân thật là mỹ phôi tử, chỉ mới mấy tháng, vậy mà dấp dáng của kẻ gây tai hoạ đã bắt đầu dần dần hiển lộ. Chỉ là thể chất hắn ngủ khiến Hạ Ngữ Mạt lo lắng một đoạn thời gian dài rồi. Thế nhưng dần dần, đã thành thói quen. Hắn tuy ngủ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn phát dục (chính văn tác giả, người edit vô tội). Khi ngủ thì ngủ rất an ổn. Khi tỉnh dậy, hai mắt to lại lóng lánh như sao so với ai khác đều khỏe mạnh hơn. Hạ Ngữ Mạt mỗi ngày đều sẽ mang theo hắn đến Thất Sắc Liên Tuyển mà ngâm, cuối cùng thuận tiện biến con suối thành nhà tắm cho bản thân. Mẫu tử đi cùng, so với thời gian trước tịch mịch thì vui vẻ hơn nhiều. Mà một ngày nào đó, Hạ Ngữ Mạt đang mang “nữ nhi” nhà mình gâm mình đi tắm thì phát hiện hắn cứ nhìn chằm chằm một chỗ. Đó là khối nham thạch không lớn, bị nhánh dây leo bao lấy, nhìn không ra manh mối gì. Thế nhưng không hiểu sao Hạ Ngữ Mạt lại bị hấp dẫn mà đi qua, ngón tay mở ra những nhánh cây, ngoài ý muốn mà phát hiện rồi một cuốn sách, trang giấy vàng vàng, thoạt nhìn thật quen mắt!