Thời điểm ngày thứ hai tỉnh lại nàng vẫn như cũ nằm ở trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ.
Hạ Ngữ Mạt đẩy rồi lại đẩy nam nhân đang ngủ say, ý đồ muốn dời đi cánh tay của hắn đang ở trên người nàng. Đáng tiếc, thời điểm thấy gần như thành công thì ngay lập tức cánh tay lại nặng thêm một chút, sau đó lại càng ôm chặt lấy người nàng.
“Rời giường!” Bàn tay nhỏ bé của nàng nặn nặn khuôn mặt hắn. Khuôn mặt hắn thật là trắng, có độ co giãn thật tốt , so với nữ nhân trơn nhẵn và mềm hơn nhiều , cũng có thể thấy rõ đôi lông mày thật dài,
Trên người hắn còn có một cỗ hương vị giống với hương vị trên quần áo của hắn,ngày đó dùng để bọc lấy thân nàng. Cỗ hương vị từ thân thể hắn thản nhiên tỏa ra chung quanh như có như không mà không khiên người ta chán ghét.
Một nam nhân thế nhưng lại có mùi hương cơ thể!
Hạ Ngữ Mạt cảm thấy thật sự là không công bằng, thế nhưng lại không ngừng muốn ngửi hương vị ấy nên cái đầu nhỏ bé không tự giác để sát chóp mũi lên miếng vải dày trong ngực, đúng lúc chủ nhân hương vị kia lại phút chốc mở mắt.
Ánh mắt giống như ánh sao sáng ngời trong đêm tối, nghiêm túc đáp lại ánh mắt Hạ Ngữ Mạt.
“Ngươi thật là xấu”. Hắn cười. (Hương: anh này lừa tềnh dã man)
“Không không không không… ” không được…. qua nửa ngày cũng không tìm được từ ngữ thích hợp để giải thích rõ ràng, Ngữ Mạt đành nhắm mắt lại, hai chân duỗi ra giả bộ ngủ.
“Đã trễ thế này còn ngủ nướng”. Hắn lại còn nghiêm túc trêu đùa cái mũi nhỏ của nàng.
– Đến tột cùng là ai ngủ nướng!!
Hạ Ngữ Mạt thầm mắng trong lòng.
“Vật nhỏ, nếu như ngươi giả bộ ngủ thì cũng phải làm cho giống mới được”. Hắn vừa ra sức trêu chọc sau đó lại không chút do dự vạch trần kỹ xảo của nàng: “Ngươi nếu không mở to mắt” vừa nói tay hắn vừa nhẹ nhàng sờ cái tròn tròn trên người nàng (Hương: các nàng có nghĩ tới cái ta đang nghĩ hok?) (Tịch Linh : cái gì cơ *mắt chớp chớp *”ta sẽ không khách khí đâu”. Chiêu này cực kì hiệu quả. Hạ Ngữ Mạt gầm lớn rồi ngồi bật dậy, hai gò má đỏ ửng, kéo chăn lên vẻ mặt phòng bị.
“Ngoan”.Hắn nhịn cười, vươn tay vỗ trên đầu nàng một cách sủng nịch: “Hôm nay sẽ đi Hạ Hầu phủ. Để Sương Nhi giúp ngươi thay trang phục tốt một chút”
“Ưm”.Hạ Ngữ Mạt méo miệng, có trời mới biết nàng hiện tại tựa như một con kiến nhỏ bị đùa bỡn trong lòng bàn tay. Rõ ràng trong lòng biết tuổi nàng so với hắn còn lớn hơn nhưng là ở trước mặt hắn, tự nàng trở thành một tiểu hài tử ngây thơ bị áp chế chặt chẽ, ngay cả đường sống để đánh trả lại cũng không có.
Hiện tại mọi người trong cái nhà này đều đã biết nàng là của riêng của hắn, Tư Đồ Hoàng Vũ. Ngay cả nha hoàn bên người là Sương Nhi có phái đi làm chuyện gì cũng đều không được, bởi vì chỉ cần là chuyện của nàng hắn đều đích thân làm, vì nàng ngay cả hoa bỏ vào nước tắm hắn cũng bỏ sức ra tự mình chọn lựa.
Đôi khi nàng hoài nghi ông trời ban cho nàng một nam nhân vừa soái lại vừa tốt như vậy có phải hay không cố ý muốn chỉnh nàng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, phòng tuyến tâm lý mà nàng gắt gao dựng lên từ đời trước cho đến đời này đều bị hắn nhẹ nhàng công phá. Nếu một ngày nào đó nàng buông lỏng đề phòng trong lòng , toàn tâm yêu thương hắn mà hắn đùa giỡn nàng chán, đem nàng ném qua một bên, nhất định là nàng sẽ khổ sở sống không bằng chết!