Edit: Nhu Hương
Beta: Tịch Linh
“Ngươi!” Hạ Oánh tức tối, nói không ra lời .
“Ngươi cái gì mà ngươi, tỷ tỷ?” Hạ Ngữ Mạt cười khéo, đẩy nàng ra, dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi nàng: “Ta còn phải cảm tạ tỷ tỷ đây, nếu không phải người cho ta một cơ hội tốt như vậy, ta làm sao có thể trèo lên cành cao làm phượng hoàng? Ngày khác khi ta phát đạt nhất định đem bức họa người và tổ tông thờ phụng, vĩnh viễn ghi khắc đại ân đại đức của người !” (Hương: người ta chưa chết mà đã đòi cúng người ta roài, bà này cũng độc thiệt T__T)
“Ngươi! Ngươi!”
“Ấy còn chưa xong”. Hạ Ngữ Mạt cười rộ lên: “Tỷ tỷ bắt ta quỳ xuống tạ tội, nhưng là Vũ ca ca làm sao lại chịu chứ?” Nàng một bên tự mình buồn nôn, một bên lại giả ra bộ dạng thanh tao : “Ta hiện tại lại là bảo bối yêu quý nhất của Vũ ca ca, chạm vào còn sợ vỡ chứ đừng nói là quỳ, ngươi nói có phải hay không Vũ, ca, ca” thời điểm nói xong ba chữ cuối cùng Hạ Ngữ Mạt cơ hồ tưởng mình tự bóp cổ tay ba trăm lần. Ánh mắt phi thường ngọt ngào nhìn về phía Vũ ca ca, cố ý nhe răng nanh ra một cái, ý tứ là nếu hắn không hợp tác thì hắn nhất định phải chết.
Tư Đồ Hoàng Vũ môi không tự giác nhếch lên. Vật nhỏ này thật sự rất thú vị, một mặt khen tặng nữ nhân này xinh đẹp, một mặt lại lấy nàng so sánh với thanh lâu nữ tử, không chỉ cười nhạo nàng và người trong kỹ viện đức hạnh giống nhau, lại cường điệu chuyện nàng đem vật nhỏ bán vào thanh lâu trái lại còn khiến cho chính mình chiếm được thật nhiều tiện nghi.
Biểu hiện bên ngoài vô cùng bình thản nhưng ngầm bên trong lại ẩn dấu vô số kim châm, mà châm đâm đến đau chân, cuối cùng không quên trát thêm muối, còn chính mình thì đứng bên cạnh vui vẻ coi như không có chuyện gì.
“Vật nhỏ”. Hắn sủng nịch nhẹ nhẹ xoa đầu của nàng: “Phải gọi là phu quân.”
Hành động này làm cho mọi người có mặt lại phải hút một ngụm khí lạnh .
Vị hoàng tử lãnh huyết từ lúc 13 tuổi đã khiến cho người ta sợ mất mật thế nhưng lại có biểu tình ôn nhu như vậy!
Hạ Oánh đang cầm chắc cái mâm nhỏ thiếu chút nữa là đã ném tới trước.
Điện hạ của nàng!
Điện hạ mà nàng yêu thương!
Thế nhưng lại khiến cho một tiểu nha đầu thấp kém tước đoạt trước! Còn trước mặt điện hạ mặt làm cho nàng vô cùng mất mặt! Rất đáng giận ! Rất đáng giận !
“Điện hạ từ xa đến mệt nhọc, thỉnh ngài uống chén trà giải giải khát rồi mới thương nghị cầu hôn đại sự có được không?”
Lúc này Bạch Ngọc phu nhân một bước đi lên đem thần chí Hạ Oánh đang tức tối trở về, vẻ mặt cung kính, thấp giọng nhỏ nhẹ nói đem bầu không khí giương cung bạt kiếm biến thành vô hình.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Hạ Ngữ Mạt bĩu môi mất hứng ngồi lại trên ghế . Nữ nhi bảo bối của nàng thiếu chút nữa liền mắc bẫy, may mắn nàng vẫn bình tĩnh như thường.