Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó

Chương 57: Âm mưu bí mật





“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!! Các ngươi đều cho ta đi ra ngoài!”
Trong phòng Hạ Oánh đầu tóc rối tung, làm cho ai cũng sợ hãi tới mức hồn phi phách tán, toàn bộ chạy đi ra ngoài: “Các ngươi đều là lang băm! Lang băm! Cút cho ta!” Nàng thét chói tai, thấy cái gì là đập vỡ cái đó, trong phòng ở bừa bãi thoạt nhìn hết sức thê lương.
“Oánh Nhi, đừng náo loạn”. Bạch Ngọc đóng chặt cửa lại, đem Hạ Oánh giống như người điên kéo vào trong lòng, vừa đau lòng lại vừa tức giận.

Hạ Oánh tự mình làm chủ sử dụng Tuyệt Tử hoàn, không những không hại được tới Hạ Ngữ Mạt lại còn liên lụy đến chính mình.
“Nương làm sao bây giờ. Nếu về sau thật sự không sinh được hài tử thì làm sao mà mẫu bằng tử quý?! Sau này nếu điện hạ làm hoàng đế, ta sinh không được tiểu hoàng tử chẳng phải là cũng bị cả hậu cung trên dưới cùng nhau chê cười?!”
“Không được nói lung tung!” Bạch Ngọc trừng mắt mắt, cắt ngang lời nói của nàng: “Ngôi vị hoàng đế làm sao có thể là chuyện cho ngươi ở trong này muốn nói gì là nói?! Ngươi muốn hại chúng ta bị trảm cả nhà sao?!”
“Nhưng mà nương”
“Ngươi cũng còn chưa có gả đi, nghĩ chuyện này làm chi!” Bạch Ngọc sớm bị chọc tức điên rồi. Chính mình thông minh bao nhiêu lại sinh ra một nữ nhi có cái mặt ngốc nghếch đến như vậy.”Ta nói cho ngươi biết Oánh Nhi, họa là từ trong miệng mà ra, nếu ngươi còn không được theo nha đầu Hạ Ngữ Mạt kia biết thu lại lời nói, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến thắng nàng.”
“Không!!”

Ba chữ “Hạ Ngữ Mạt” đã đả kích thần kinh Hạ Oánh, thần chí nàng lại trở nên điên loạn: “Con nha đầu xấu xí kia ngay cả nửa phần tư sắc của ta cũng không bằng, nàng dựa vào cái gì mà đòi thắng ta?!”
“Đôi khi làm việc không phải chỉ dựa vào khuôn mặt là được”. Bạch Ngọc chỉ tiếc thiết bất thành cương (rèn sắt không thành thép), chỉ chỉ vào ót nàng: “Mà phải dùng đầu óc!”
“Nương”
Đột nhiên phòng ngoại truyện đến nhẹ nhàng tiếng đập cửa.
“Ai?” Bạch Ngọc nhìn chằm chằm vào cánh cửa một cách cảnh giác. Không biết là người kia cuối cùng là nghe được cái gì, cũng không biết là nghe được bao nhiêu. Những lời này nếu là truyền ra ngoài có xóa một trăm lần cũng không đủ.
“Tại hạ Hàn Y”. Dừng một chút lại nói thêm: “Người của quận chúa”.

Bạch Ngọc cuống quít mở cửa ra, đưa hắn vào trong, thuận tiện thò đầu ra xác định bên ngoài phòng không có bất cứ kẻ nào, sau mới khóa trái cửa lại một cách chặt chẽ mới kéo hắc y nhân kia vào chỗ tối.
“Quận chúa có gì phân phó?” Hạ Oánh cũng vội vàng chạy tới, hai mắt tràn ngập chờ mong.
Hàn Y chán ghét nhìn thoáng qua nữ nhân tóc tai bù xù rồi mới chậm rãi nói: “Quận chúa rất tức giận”.
“Vâng, vâng tiểu nhân hiểu được. Ta cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy”. Bạch Ngọc gật đầu như đảo tỏi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn về phía nữ nhi không nên thân một cái rồi mới cười xoà nói: “Không biết lần này quận chúa có diệu kế gì?”
“Đây”. Hàn Y từ trong người lấy ra đến một phong thư đưa tới trong tay nàng “Quận chúa tự mình nói rõ là giao cho ngươi, sự tình từ nay về sau xin mời đích thân Bạch phu nhân giải quyết”.