Không biết qua bao lâu Hạ Ngữ Mạt chống cả thân mình đau đớn đứng lên ,sớm đã không thấy bóng dáng sương nhi đâu.Cửa phỏng chừng bị khóa .Thân ảnh ngoài cửa hẳn là thủ vệ của vị khách nhân mà hoa mẹ muốn nàng đón tiếp .
Trên người truyền đến một cảm giác mát lạnh,Hạ Ngữ Mạt lúc này mới phát hiện chính mình lõa thân nằm trên đất,nguyên lai y phục của nàng sớm đã không còn .Bên cạnh nàng là hai bộ quần áo màu sắc rực rỡ ,có thể nói là hoàn toàn trong suốt,xem ra là để hầu hạ cái vị Lí đại nhân thưởng thức thực kém kia.
Hạ Ngữ Mạt cười lạnh một tiếng ,đem hai bộ quần áo kia mặc lên người. Thứ đồ hồng hồng kia thì ra là cái yếm, mặt trên là hoa mẫu đơn làm cho nàng cực độ chán ghét mà dưới thân lại là một cái tiết khố màu xanh quá ngắn chỉ đến cánh tay .
Từ nhỏ nàng đã sống cuộc sống của một đứa trẻ bị vứt bỏ tại một xóm nghèo. Hạ Ngữ Mạt từng
bước một dựa vào chínhsức mình để tiếp tục sống .
Còn thân thể nàng đang sống nhờ vào là tam tiểu thư của Hạ Hầu Phủ,một nữ nhi tuy có đầy đủ phụ mẫu nhưng lại bị lừa bán vào kĩ viện .
Vô luận là người nào đều phải trải qua nhân sinh bi thảm của chính mình.
Đã chết một lần lại cho một lần sống lại,thật không biết do ông trời chiếu cố hay là thiên ý trêu người.
Hạ Ngữ Mạt thở dài, ánh mắt bay tới trên bàn đầy rượu và thức ăn .
Bụng truyền đến tiếng kêu tinh tế. Nhìn đến một bàn rượu và thức ăn Hạ Ngữ Mạt không quản cũng không thèm để ý ,trực tiếp ngồi vào bàn ăn, chính mình thưởng thức đồ ăn.
Nàng lấy một bầu rượu tự rót một ly .Nàng lúc còn sống là con quỉ rượu được xưng ngàn chén không say. Thay đổi thân thể nhưng là tâm không đổi ,nếu không nghĩ say thì thật sự sẽ không say…