Tư Đồ Hoàng Vũ nhíu mày, Hạ Ngữ Mạt ‘Nhị Trượng hòa thượng sờ không được ý nghĩ’.
“Theo như an bài của người, chỉ có tỳ nữ Vũ nhi của nàng ta thấy được, Vũ nhi tạm thời cũng không có dám nói, bất quá không có đoán trước được là trên giường lại có vết máu.” Khánh Minh tiếp tục báo cáo.
“Vết máu” Hạ Ngữ Mạt đổ trừu một ngụm lãnh khí, kéo lấy tay áo Tư Đồ Hoàng Vũ nói:“Phu quân, chẳng lẽ chàng cho người khác giả trang thành bộ dáng của chàng?”
“Không, ta không có.”,
“Kia chẳng lẽ là chàng đích thân làm?!” Hai mắt to lập tức trừng đi lên.
“Không, không phải ta.”
“Người đó?”,
“Nàng tự mình.” Tư Đồ Hoàng Vũ đem vật nhỏ đang giương nanh múa vuốt ôm chặt vào trong lòng, sau đó dùng ánh mắt liếc Khánh Minh một cái, ý bảo hắn lập tức nói sang chuyện khác.
Nhưng nam nhân này luôn tự ình là thông minh lần này hiểu sai ý, tưởng muốn ở trước mặt Vương phi khoe ra xem người kia bị kết cuộc như thế nào, ngay lập tức hắn hiên ngang mà khoác lác: “Điện hạ sai người làm một loại phấn mê, xen lẫn trên giường trong tân phòng, mà cái loại phấn mê này có khả năng sinh ra ảo giác ham muốn sâu trong nội tâm của mỗi người, kỳ thật, chỉ cần là người có tâm địa thuần khiết thì sẽ không bị dược vật ảnh hưởng, vốn định chỉ làm cho Nam Cung quận chúa”
Câu nói kế tiếp của Khánh Minh liền bị kẹt ở trong cổ họng.
Bởi vì hắn ở không ngừng huyên náo, đồng thời lại nhận được ánh mắt giết người lạnh như băng của điện hạ.
Xong rồi. Trong lòng hắn bỗng nhiên hồi hộp. Đợi chính mình đi lĩnh án chết đi.
Mã thất tiền đề (Ngựa mất móng trước – ý là vô tình phạm sai lầm) còn hắn lần này ở trước mặt Vương phi thì mất chân
“Khánh Minh, ngươi nên làm gì thì đi làm đi.” Quả nhiên, Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng liếc hắn liếc mắt một cái,“Số lượng tự mình chọn, nên bao nhiêu là bấy nhiêu.”
“Dạ”
Vẻ mặt mướp đắng của đồng chí Khánh Minh hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người, phỏng chừng bởi vì đã trúng rất nhiều đòn, trong vài ngày gần nhất cũng sẽ không nghe được tiếng huyên náo .
Còn lại, vẻ mặt Hạ Ngữ Mạt ngờ nghệch nói:“Kia ý tứ nói đúng là, Nam Cung quận chúa tự mình động phòng, còn tự mình”
Tư Đồ Hoàng Vũ xoay mặt qua một bên, từ chối cho ý kiến.
“A a, phu quân, chàng thật là ác”
Hạ Ngữ Mạt đột nhiên cảm thấy đối nghịch với phu quân mình là một chuyện thật là khủng khiếp…………
“Vương phi, ngài đừng tức giận , nô tỳ đã cho quản gia mời điện hạ tới, xin ngài bớt giận rồi hãy nói, vương công quý tộc có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện vô cùng bình thường, huống hồ các ca ca của điện hạ cũng không phải đã sớm thê thiếp thành đàn sao”
“Ngươi biết cái gì?!” Nam Cung Dữu Hương tức giận nghiến răng.“Nạp thiếp đương nhiên là có thể , nhưng là vì sao cố tình chọn ngay sau ngày ta nhập phủ? Chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải mặt mũi của ta đều mất hết hay sao?! Nam nhân đêm qua còn cùng ta vui thích, vì sao buổi sáng liền thay lòng đổi dạ?!” Đầu ngón tay nàng bị vặn đến phát trắng:“Ta toàn tâm toàn ý đối Vũ ca ca, vì sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy!”
“Dạ, dạ”, hai chân Vũ Nhi run rẫy, càng không dám đem chuyện nàng trông thấy đêm qua nói ra toàn bộ. Tin đồn tinh thần quận chúa không được bình thường xem ra là thật “Những nữ nhân ấy trông như thế nào ?”
“Các nàng nghe nói Vương phi không gặp, tất cả đều đã lui xuống”
“Cái gì?! Ta có nói qua các nàng có thể lui sao ?” Nàng tức giận nói:“Đi, gọi tất cả những người đó đến sảnh chính, nếu là thiếp, sẽ phân rõ ràng chủ yếu và thứ yếu! Ta muốn các nàng hiểu được, trong nội viện này, đến tột cùng ai mới là chủ.”
“Dạ, nô tỳ đi ngay lập tức.” Vũ Nhi cuống quít nghiêng ngã lảo đảo chạy đi ra ngoài.
Nam Cung Dữu Hương một người ngồi ở trong phòng, phẫn hận tự tháo hồng trù trên đầu ra, sau đó lại tự mình nghe được ‘ tình thiên phích lịch’ (sấm sét giữa trời quang- xảy ra ngoài ý muốn), mộng đẹp kia trong nháy mắt bị chọc thủng vô số lỗ, giống nhau một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống lạnh thấu tâm.
Một Hạ Ngữ Mạt đã chết, thế nhưng lại hiện ra nhiều người như vậy.
Chẳng lẽ Vũ ca ca cũng chưa từng thật sự nhận thấy thành tâm của nàng sao?Chẳng lẽ là, đêm qua không hầu hạ hắn cho tốt, làm cho hắn không vui, mới một lần cưới nhiều thị thiếp như vậy?
“Lãnh Y.”,
“Dạ.” Một bóng người nhẹ nhàng xuất hiện.
“Kẻ náo loạn ngày ôm qua điều tra thế nào?”
“Kẻ náo loạn chính là bọn lưu manh đã nhận tiền ngày ấy nháo Hạ Hầu phủ”
“Cái gì?!” Nam Cung Dữu Hương khiếp sợ:“Chẳng lẽ bọn họ không biết ta là ai? Còn dám làm càn như thấ?”
“Có người ra giá rất cao.” Lãnh Y dừng một chút:“Vốn định xét xử đến tột cùng là ai, nhưng toàn bộ đám lưu manh đều bị giết hại, ném vào bãi tha ma, một người cũng không tha.”
“Là ai? Đến tột cùng là ai? Lại dám công khai khiêu khích như vậy?!”
“ Có khả năng làm trò này hẳn là chỉ có hai người: một người là Hạ Hầu phủ Hạ Cẩm Thần, một người” Hắn muốn nói lại thôi.
“Ngươi là nói Vũ ca ca?,” Nam Cung Dữu Hương lại như một đạo sét đánh thiểm đến:“Không có khả năng, Vũ ca ca không có khả năng làm như vậy !”
“Quận chúa,”
“Gọi Vương phi!” Nam Cung Dữu Hương nổi giận khiển trách:“Thu hồi suy nghĩ chết tiệt của ngươi ngay, Vũ ca ca làm sao có thể đối với thê tử mới cưới của hắn như?”
“Vương phi, còn có một chuyện, ta không biết có nên hay không nói.” Ánh mắt Lãnh Y nhìn thấy Nam Cung Dữu Hương giật mình một cái.
“Chuyện gì?” Nàng chậm rãi hỏi. Trong lòng lại dâng lên một sự bất an.
“Đêm qua, Thập Tam điện hạ cũng không có đến tân lâu, hắn vừa vào vương phủ liền đã không thấy bóng dáng.”
Từng câu từng chữ như đao như kiếm đâm vào tim Nam Cung Dữu Hương đến gần như tuyệt vọng.