Rừng núi hoang dã của Nam châu có nhiều kì trân dị thú, nghe nói tiên đế đã từng ở đây thấy qua một con chồn bạc chín đuôi mà cũng nhờ vậy mà quốc lực cường thịnh, mà khu rừng cây này cũng chính là tài sản của hoàng gia được rất nhiều cao thủ hộ vệ trấn thủ, không có mệnh lệnh người bình thường không được phép tiến vào.
Cho nên hoàng đế cải trang xuất hành muốn đến nơi như vậy săn bắn cũng tương đối an toàn hơn rất nhiều.
“Nhưng thật sự là có chồn bạc chín đuôi sao?” Dọc theo đường đi, Hạ Ngữ Mạt làm gã sai vặt nên không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể tội nghiệp nắm dây cương cho Tư Đồ Hoàng Vũ đang ngồi ở trên ngựa trắng, giống như một tên cu li chân chính, Khánh Minh ở bên cạnh làm thị vệ cầm đao cũng cười khổ không thể giúp được cái gì.
“Có chồn trắng chín đuôi hay không ta không biết, đoạn lịch sử đó của hoàng gia chỉ là truyền thuyết, người có thể chứng kiến đều đã chết.” Tư Đồ Hoàng Vũ nhìn tên sai vặt nhỏ bé đáng thương, nàng phải ôm lấy một con ngựa con đang kích động
Đột nhiên, Hạ Cẩm Thần cưỡi một tuấn mã màu nâu đến trước mặt bọn họ rồi dừng lại, tầm mắt vô tình đặt trên người gã sai vặt đang dẫn con ngựa trắng.
“Cẩm, ta không nhớ rõ về phương diện này ngươi lại có hứng thú” Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng nói,“Ngươi vội vã đã chạy tới, không phải muốn cho ta biết, ngươi nhìn gã sai vặt của ta?”
Hạ Cẩm Thần dừng một chút cũng không buồn bực: “Vũ, gia chờ ngươi đã lâu, người đã nóng lòng muốn tỷ thí, hy vọng động tác của ngươi nhanh hơn một chút.” Miệng hắn nói xong, nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi thân hình thấp bé kia, gắt gao nhìn chằm chằm, khiến trong lòng Hạ Ngữ Mạt cảm thấy hốt hoảng.
Bởi vì sợ vật nhỏ theo không kịp, hắn mới cố ý thả chậm cước bộ, cũng bởi vậy mà bị cả đội ngũ bỏ lại phía sau một khoảng cách lớn.
Mà bây giờ nhìn thấy cái ánh mắt hy vọng kia, cơn tức trong lòng của Tư Đồ Hoàng Vũ lập tức xung thiên, hắn hừ lạnh một tiếng, Khánh Minh vội vàng khom người lẻn đến trước ngựa, tài tình đứng vào đúng vị trí chặn lại ánh mắt của Hạ Cẩm Thần, sau đó giống như đang giáo huấn Hạ Ngữ Mạt mà lớn tiếng: “Ngươi đúng là đồ vô dụng, kêu ngươi nhanh chút thì ngươi lại luôn chậm chạp, bây giờ chọc giận gia, trở về có gì ngươi tự chịu!”
“A, a!! Dạ! Tiểu nhân hiểu rõ !! Tiểu nhân thỉnh gia thứ tội!!” Hạ Ngữ Mạt vội vàng cúi đầu khom lưng, nhưng âm thanh vừa ra khỏi miệng, tiếng nói mịn màng lại khiến cho Hạ Cẩm Thần chú ý.
Ô ô, thật sự là muốn khóc nhưng lại không ra nước mắt.
“Vũ, hắn” Hạ Cẩm Thần tự ý lách qua khỏi Khánh Minh, còn muốn chạy gần để thấy rõ ràng hơn chút, cũng không quan tâm người trên ngựa lập tức bắn ra bột phấn ngay tầm mắt, thậm chí còn vươn tay, muốn nâng khuôn mặt của gã sai vặt đang vùi đầu vào ngực kia lên.
“Chúng ta đi thôi.”
Đột nhiên, giọng nói Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng vang lên, Hạ Ngữ Mạt chỉ cảm thấy thân thể mình bị một cánh tay trên không ôm lấy, đầu chân chúi xuống dưới, phần eo chịu lực, còn chưa tới kịp phản ứng, bạch mã đã vung chân tựa như tên rời cung, trong nháy mắt lao đi thật xa.
Khánh Minh mồ hôi chảy ròng ròng, lập tức sử thượng khinh công đuổi theo.
Mà Hạ Cẩm Thần cũng hơi sửng sốt, khóe miệng thản nhiên gợi lên, lập tức cũng giục ngựa đuổi theo.