Hoàng đế vi phục xuất tuần, nói trắng ra là đi dân gian tìm kiếm mỹ nhân bổ sung cho hậu cung.
Đây là chuyện mà trong lòng mọi người đều biết rất rõ ràng cho nên lúc hoàng đế không lâm triều, đổi lại thái tử phải xử lý chính sự, các quan viên lớn nhỏ liền ra sức suy nghĩ mà thu nạp mỹ nhân, tra ra chỗ của hoàng đế, toàn bộ muốn đem người của mình đưa tới.
Nhưng lần này lại gặp chuyện ám sát, lúc hoàng kiệu uy nghiêm được Ngự Lâm quân che chở chậm rãi trở lại kinh thành khi, thì số phận cả nhà của Tri Phủ Nam Châu cũng chính là tịch thu tài sản, toàn bộ xử trảm.
Cho nên trên triều ai cũng không dám lên tiếng. Lần này người nào còn chưa kịp đưa mỹ nữ tới, trong lòng thầm vui mừng. Mà người nào đã đưa tới thì đầu cúi thấp cơ hồ muốn chôn đầu xuống đất, chỉ sợ không cẩn thận một cái, chính mình liền bị liên lụy, chết không có chỗ chôn.
Nhị hoàng tử Tư Đồ Sương thoát khỏi nguy hiểm, thương thế cũng đã ổn định, hộ giá có công, được phong thưởng tước vị Thân Vương, trong các hoàng tử địa vị chỉ ở dưới thái tử. Mà Tư Đồ Hoàng Vũ hướng từ trước đến nay không muốn phong thưởng, hoàng đế cũng không miễn cưỡng, chỉ tặng mấy rương châu báu cho tiểu nhi tử làm tiền tiêu vặt.
Thời điểm toàn bộ chuyện ám sát bị bỏ quên qua một bên, có người từ trong giá sách của Tri Phủ Nam Châu nhảy ra một phong mật tín. Nội dung dĩ nhiên là thái tử cấu kết Tri Phủ, bày ra cách nào để ám sát hoàng đế, ngay cả mỗi một việc lớn nhỏ nên làm như thế nào đều không bỏ sót.
Dưới cơn thịnh nộ, Hoàng đế đem thái tử đánh nhốt vào thiên lao, niêm phong phủ thái tử. Thái tử huyết thư kêu oan, hoàng đế không chịu được, liền giao quân cơ toàn quyền xử lý, điều tra rõ chân tướng.
Mà người phụ trách quân cơ vừa vặn lại là Hạ Cẩm Thần. Hắn ở kế bên tai hoàng đế khuyên can hai câu, liền đem Tư Đồ Hoàng Vũ cũng kéo xuống nước, để cho hắn làm “Đốc tra”, cùng nhau giải quyết cái đại án “khủng khiếp” này.
Nhưng lần đầu tiên, Tư Đồ Hoàng Vũ không có cự tuyệt.
Này cũng là lần đầu tiên hắn tự nguyện tham dự đến chuyện trong triều đình .
Trong nhất thời, mọi người đều không rõ rốt cuộc là từ lúc nào, vị đại tướng quân lạnh như băng cùng cái vị Thập Tam điện hạ cũng lạnh như băng lại có cảm tình tốt như vậy.
Kỳ thật bọn họ cũng không biết, là Tư Đồ Hoàng Vũ lười cự tuyệt mà thôi.
Hắn thầm nghĩ nhanh chút một chút tìm được vật nhỏ của hắn, mang nàng về đến bên cạnh hắn, còn những thứ còn lại, hắn hoàn toàn không quan tâm.
Hắn nhớ nàng tưởng chừng sắp điên rồi, nhưng phạm vi thế lức của Cách Môn rất lớn, muốn tra được vật nhỏ bị nhốt tại cứ điểm nào căn bản không có đầu mối.
Mỗi một đêm, trong lòng hắn đều rỗng tuếch, lần nào nhắm mắt lại cũng đều thấy cái ngày kinh hoàng ấy khi nàng bị bắt đi.
Cho dù có quá mệt mỏi, ý thức lâm vào trạng thái hỗn độn cùng hắc ám, hắn cũng sẽ không tự giác nhăn lại đôi mi thanh tú, miệng thì thào tên Hạ Ngữ Mạt, nghe qua mà trong lòng cảm thấy đau nhói.
Hắn theo điện hạ nhiều như vậy cũng chưa từng thấy điện hạ hoảng loạn như thế.
Toàn bộ đội ảnh vệ đều được phái ra ngoài, ngay cả Vô Ảnh cũng không giữ lại, chỉ cần Cách Môn có một chút tin tức, điện hạ sẽ đi ngay lập tức.
Trăng sáng sao thưa, đêm vô miên. Khánh Minhquỳ lạy thiên địa thần thánh, trong lòng âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện cho vị Vương phi nho nhỏ kia có thể mau chóng trở lại bên cạnh điện hạ.