"Cái thịt thái hạt lựu này ngon lắm. Kỳ Tầm, cậu không thích ăn sao?"
Kỳ Tầm lắc đầu, chủ động gắp thịt trong bát cho Đổng Xán Xán. Thịt trong mì tương đen của trường đều được thái khá lớn, mỗi viên đều được luộc qua rồi hầm rất lâu, vô cùng tươi ngon không chút vị tanh. Đổng Xán Xán ăn từng viên từng viên Kỳ Tầm gắp cho, hai má phùng phình như chú chuột hamster nhỏ.
"Đổng Xán Xán."
Nghe thấy giọng nói của Lễ Tiêu, Đổng Xán Xán ngạc nhiên ngẩng đầu sau đó cong mắt cười: "Lễ Tiêu à, anh ăn cơm xong rồi sao?"
Lễ Tiêu liếc nhìn Kỳ Tầm rồi gật đầu với Đổng Xán Xán, cúi đầu hỏi cậu, ngữ khí tùy ý: "Vẫn chưa ăn xong à?"
Đổng Xán Xán gật đầu: "Em ăn cơm chậm lắm. Tí nữa anh làm gì nha?"
Thứ tư từ chiều đến tối là hoạt động tự do. Ai có hứng thú với chương trình học thì đi, không có thì có thể tùy ý hoạt động. Cơ sở vật chất trong trường có đầy đủ, từ bể bơi, rạp chiếu phim hay mô phỏng quảng trường đều có hết.
"Đi xem phim không?"
Lễ Tiêu như trước đứng hỏi Đổng Xán Xán. Cậu cũng đã sắp ăn xong, vừa muốn hỏi là mấy giờ thì Kỳ Tầm đột nhiên lên tiếng, nghiêm túc đứng đắn nói: "Chúng ta đã quyết là tối sẽ giúp cậu luyện nghe tiếng Anh rồi đó."
Đổng Xán Xán há hốc miệng, trong mắt đều là tiếc nuối cùng nghẹn khuất. Trong mắt Lễ Tiêu có chút lạnh, không cho phản kháng nói: "Tối đi xem phim với tôi."
Bảo Lễ Tiêu ngồi xuống, Đổng Xán Xán khó xử. Vẻ mặt Kỳ Tầm phảng phất hơi thất vọng, cúi đầu ăn không nói. Đổng Xán Xán cắn cắn môi dưới, kéo ống tay áo Lễ Tiêu: "Em hứa với Kỳ Tầm rồi, mà kỹ năng nghe của em cũng rất kém đó."
Lễ Tiêu không nghĩ Đổng Xán Xán sẽ về phe Kỳ Tầm, biểu tình càng thêm âm trầm. Hắn liếc nhìn Đổng Xán Xán rồi đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Đổng Xán Xán kéo Lễ Tiêu lại, vừa oan ức vừa bất đắc dĩ nói: "Không thì...không thì em xem phim với anh, nhưng mà...xem trong phòng học được hong?"
Lễ Tiêu cúi đầu khó hiểu nhìn Đổng Xán Xán. Kỳ Tầm cũng buông đũa nhìn cậu, không hiểu ý cậu là gì.
Lễ Tiêu bị Đổng Xán Xán cưỡng ép kéo về phòng học, đến giờ mới hiểu cậu có ý gì. Trong phòng học có máy tính và máy chiếu, Đổng Xán Xán tìm một bộ phim nước ngoài ngồi một chỗ với Lễ Tiêu cùng nhau xem. Cậu kéo cả Kỳ Tầm đến ngồi cạnh, xem được một lúc lại tích cực thảo luận tiếng Anh cùng Kỳ Tầm. Có lúc cậu không nhìn phụ đề rồi nói lại ý nghĩa đại khái mình nghe được để Kỳ Tầm sửa sai.
Lễ Tiêu kiên nhẫn xem gần nửa bộ phim cùng Đổng Xán Xán, còn phải chịu đựng nghe hai người học bàn luận ngữ pháp trong phim, nhưng hắn cũng không muốn rời đi chút nào. Hiện giờ trong phòng học không có ai, nghĩ đến Đổng Xán Xán ngốc cùng một chỗ với Kỳ Tầm lâu như vậy, tâm tình Lễ Tiêu có hơi không thoải mái.
Xem được một nửa thì Kỳ Tầm đi vệ sinh, Đổng Xán Xán thấy vậy liền nắm tay Lễ Tiêu, ngẩng đầu lấy lòng nhìn hắn. Lễ Tiêu căn bản không ăn chiêu này, buông tay Đổng Xán Xán, lạnh lùng nhìn màn hình nói: "Không phải đang học ngữ pháp à? Tiếp tục đi."
Đổng Xán Xán cảm giác được Lễ Tiêu rõ ràng không cao hứng liền tiến tới ôm lấy hắn, hôn lên cổ hắn. Lễ Tiêu ngồi dịch sang bên cạnh, tách ra với cậu. Đổng Xán Xán rầm rì giải thích: "Không phải anh cũng hy vọng thành tích của em khá hơn sao? Tống Đào còn nói với em là anh tìm người dạy thêm nha."
Miệng rộng của Đổng Xán Xán cứ vậy mà bô bô lôi hết những chuyện Tống Đào nói liên quan đến Lễ Tiêu ra. Lễ Tiêu ngẩn người, sắc mặt càng thêm âm trầm: "Tống Đào nói cho em à?"
Đổng Xán Xán gật gật đầu, Lễ Tiêu vẻ mặt không được tự nhiên. Hắn cũng bởi vì muốn nhờ Tô Nhuế tìm vài học bá mới bị cô ta quấn lấy. Lần trước Đổng Xán Xán nói với hắn muốn học tập thật giỏi, Lễ Tiêu đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn tất nhiên là căm hận Lễ Nhạc Nhạc, đối với nơi thành thị này cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì, nhưng vì Đổng Xán Xán nên chính hắn cũng dần thay đổi.
"Tôi cũng không liều mạng như em."
Ngay cả sau khi học xong cũng muốn hẹn học bổ túc cùng học bá. Lễ Tiêu tìm người giỏi nhưng người ta cũng không nhiệt tình với hắn như Kỳ Tầm với Đổng Xán Xán, vừa nhìn đã biết mục đích không trong sáng. Lễ Tiêu nhìn màn chiếu, phim sắp hết, nam nữ chính đang ôm nhau hôn môi, Đổng Xán Xán ôm tay hắn: "Em không có liều mạng. Lễ Tiêu ơi, anh đừng tức giận mà, được hong? Em thích anh nhất đó nha!"
Đổng Xán Xán lời ngon tiếng ngọt dỗ dành một hồi. Cậu thích làm nũng với Lễ Tiêu, cũng biết hắn thích nghe cậu nói lời yêu thương. Quả nhiên bộ dáng Lễ Tiêu tuy rằng vẫn lãnh khốc nhưng cũng không đẩy Đổng Xán Xán ra, cậu liền vươn tay ôm hắn. Người cậu nhỏ, ôm không hết, bộ dạng nhìn hơi mắc cười. Lễ Tiêu nắm lấy một cánh tay cậu, dễ dàng ôm lên người mình. Đổng Xán Xán dạng chân ngồi trên đùi hắn, hai người mặt đối mặt. Xương lông mày Lễ Tiêu nhô cao, đuôi mắt hơi xếch lên, khí chất cao lãnh lại mang theo một xinh đẹp. Đổng Xán Xán bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc, ôm lấy Lễ Tiêu vươn cổ hôn lên mặt hắn.
Lễ Tiêu đè lại vai Đổng Xán Xán, tay kia ôm lấy eo cậu, cúi đầu cắn một cái lên cổ cậu. Hắn cắn không mạnh lắm, đa phần là mút vào. Cả người Đổng Xán Xán tê dại vì cậu có thể cảm nhận được đầu lưỡi Lễ Tiêu liếm cậu từng chút từng chút một.
"Dạ vâng, bọn em đang xem phim trong phòng học ạ."
Lúc này trong phòng truyền đến giọng nói của Kỳ Tầm, âm lượng to hơn thường ngày, như đang nói chuyện với ai đó. Hai người cấp tốc buông nhau ra. Đổng Xán Xán ngồi xuống ghế ngay ngắn thì Kỳ Tầm đi vào, vẻ mặt nghiêm túc.
"Cô chủ nhiệm vừa đi ngang qua."
Kỳ Tầm vô cảm nói. Lúc nãy hắn vừa về đến cửa thì thấy Lễ Tiêu ôm Đổng Xán Xán làm gì đó, ôm tâm tình không quấy rầy hai người mà đứng ở cửa chờ họ kết thúc, vừa lúc gặp cô chủ nhiệm đi từ trên lầu xuống. Và thế là Kỳ Tầm có trải nghiệm lần đầu tiên trong đời làm gác cửa cho người khác.
Đổng Xán Xán lập tức ngoan ngoãn ngồi cạnh Kỳ Tầm, ôm vai hắn cảm ơn: "Cảm ơn cậu, Kỳ Tầm!"
Kỳ Tầm bất đắc dĩ nhìn Đổng Xán Xán, lại liếc qua Lễ Tiêu ngồi sau mặt không biểu cảm, thở dài nói: "Yêu sớm thì có gì tốt chứ."
Nghe vậy Đổng Xán Xán vô cùng không đồng ý, chớp chớp mắt nói với Kỳ Tầm: "Yêu sớm rất lợi hại đó."
Lễ Tiêu nhếch môi, Đổng Xán Xán lải nhải cả buổi bên tai Kỳ Tầm những lợi ích của việc yêu sớm, trên cổ còn có một quả dâu nhỏ bị Lễ Tiêu mút ra lúc nãy mà cậu không hề phát hiện.
***
Đảo mắt đã qua một học kỳ Đổng Xán Xán và Lễ Tiêu học ở trung học ngoại ngữ. Dưới sự hỗ trợ của Kỳ Tầm, Đổng Xán Xán cuối cùng cũng tăng hạng, lần kiểm tra gần nhất đứng thứ ba từ dưới lên, đứng thứ mười ba của lớp. Vì để an ủi hai bạn học bị mình vượt qua, cậu còn cho họ nửa tủ đồ ăn vặt.
Còn nửa tháng nữa là được nghỉ hè. Nghỉ hè trong trường có hạng mục du lịch nước ngoài nhưng do người nhà Đổng Xán Xán quá nhớ cậu nên không cho cậu ở lại, cũng không cho đi nước ngoài luôn.
Lễ Tiêu cũng không có ý định đi nước ngoài. Tống Đào đối với người anh trai này lúc đầu có hơi khinh thường, đến giờ thì vô cùng sùng bái. Có lần đội bóng rổ của bọn họ vào trung tâm liên hoan, Lễ Tiêu còn đưa Đổng Xán Xán đi cùng. Có mấy tên lưu manh uống nhiều khiêu khích, muốn bắt nạt bọn họ. Mấy người họ tuy cũng chơi bóng rổ nhưng đều được nuông chiều từ nhỏ, đối với mấy tên lưu manh hung thần ác sát như vậy vẫn có chút sợ hãi. Vậy mà Lễ Tiêu trực tiếp nhặt viên gạch bên đường đánh nhau với mấy tên đó. Đổng Xán Xán cầm chai bia trong tay nóng lòng muốn thử, tuy không ra tay nhưng không chạy trốn, người nào đến gần Lễ Tiêu đều bị cậu cản lại, còn bị một tên đẩy mạnh cái ngã bẹp mông. Nhưng là Lễ Tiêu cũng không cần cậu bảo vệ. Lần đó Lễ Tiêu đánh nhau với bọn lưu manh Tống Đào xem chưa có đã. Lễ Tiêu ra tay vừa nhanh vừa ác, như kiểu chuyên đi đánh nhau. Cuối cùng mấy tên kia thực sự bị hắn dọa cho chạy mất dép.
Lễ Tiêu ném gạch không nói mà liếc mấy người trốn ở một góc, mắng một câu "nhát chết" rồi kéo lấy Đổng Xán Xán, vứt chai bia trên tay cậu rời đi. Tuy mấy người đều bị Lễ Tiêu mắng nhưng cũng không ngăn được mà sùng bái hắn, nhất là Tống Đào, ở trường cứ anh trai ơi anh trai à mà gọi, chỉ sợ người khác không biết Lễ Tiêu là anh trai cậu ta.
Tháng sáu Du thành đã rất nóng. Đổng Xán Xán rõ ràng cảm nhận được trời càng nóng, Lễ Tiêu càng trầm mặc, tâm tình ngày càng xấu đi. Đổng Xán Xán nghĩ rất nhiều cách dỗ hắn vui nhưng Lễ Tiêu vẫn rất ủ dột, hôm nay còn trốn học ngủ trong ký túc xá. Sau khi hết tiết Đổng Xán Xán chạy như bay về ký túc xá lúc này còn rất yên tĩnh. Đổng Xán Xán lên tầng mười tám, thấy Lễ Tiêu còn đang nặng nề ngủ.
Đổng Xán Xán rất lo cho hắn, rón rén đi vào, ngồi xổm bên giường, đưa tay đụng nhẹ cánh tay buông dưới giường của hắn. Lễ Tiêu ngủ rất nông, tỉnh dậy trong nháy mắt, áp Đổng Xán Xán xuống giường. Hai tay Đổng Xán Xán bị bắt chéo sau lưng đau không chịu được mà ngao ngao kêu không ngừng. Sau khi Lễ Tiêu nhìn rõ người tới là Đổng Xán Xán liền thả lỏng tay, hỏi cậu: "Em tới đây làm gì?"
Đổng Xán Xán một bên đau khổ xoa tay, một bên ngồi dậy trên giường Lễ Tiêu, nhìn hắn hỏi: "Lễ Tiêu, trong lòng anh có chuyện không vui thì nói với em nha."
Lễ Tiêu nhìn cậu chăm chú, rất nhanh hạ mắt nằm về giường, không muốn phản ứng cậu. Một tháng này Đổng Xán Xán càng đánh càng bại, nằm thẳng bên cạnh Lễ Tiêu: "Vậy em cũng trốn học đó. Anh không đi em cũng không đi đâu."
Lễ Tiêu căn bản không để ý đến uy hiếp của Đổng Xán Xán. Hắn nhắm mắt trở mình, quay mặt về phía vách tường. Đổng Xán Xán nghe thấy chuông báo vào tiết từ khu dạy học, cuối cùng Lễ Tiêu cũng nói: "Em về học đi."
Âm thanh lạnh lùng, tương phản cực lớn với thời tiết hiện giờ. Đổng Xán Xán hừ một tiếng không để ý tới Lễ Tiêu, cũng trở mình nằm sấp xuống. Cậu nghe được Lễ Tiêu thở dài, sau đó bị một lực lớn kéo dậy. Lễ Tiêu nắm vai cậu, Đổng Xán Xán một mặt quật cường. Lễ Tiêu nhàn nhạt nở nụ cười: "Được, trốn học với tôi đúng không? Đi giày vào, tôi đưa em trốn học."