Em luôn cho rằng bản thân mình sinh ra đã là điềm xấu, mẹ em vì bệnh tật mà qua đời, cha cũng qua đời vì tai nạn, anh trai thì người bị đập cho suýt chết, người lại bị mắc bệnh độc đoán, em gái thì lúc nào cũng bị người ta đe dọa đến mạng sống, đến cả ông nội thì cũng mất sớm ngay khi em vừa tròn 16....
Chỉ nhiêu đó thôi thì em đã đủ để em nghĩ đến việc mình là đứa trẻ không nên được sinh ra trên đời rồi thế nhưng còn Lily thì sao ? Lily là một đứa trẻ hiểu chuyện, em cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, Lily có anh trai, em cũng có anh trai, Lily không có cha mẹ, em cũng không có cha mẹ.
Em và Lily chính là đứa trẻ mà ai cũng không mong muốn có trên đời thế nhưng ít ra em còn có sức khỏe để tạm bợ sống qua ngày còn Lily chính là góp nhặt từng giây từng giây một để sống. Em nhắm mắt suy tư rồi đứng dậy nói.
"Nếu mọi người có ý định làm hại Lily thì xin lỗi, tôi không thể phụng bồi rồi."
Thế này thì không ổn rồi, bọn họ có nước ấm đầu mới để em tự mình đi lang thang trong trò chơi nguy hiểm này, hai anh em Kawata đứng lên ngăn em lại, một cười một nhăn nhó nhìn em nhưng điểm chung lại chính là sự lo lắng hiển hiện rõ trên khuôn mặt của anh em họ. Baji cũng đứng lên và nắm lấy cổ tay của em.
"Mày bình tĩnh một chút đi Mikey, bọn tao nhất định sẽ bình tĩnh mà nghe mày nói về đứa trẻ tên Lily ấy mà."
Em chau mày nhìn họ một lượt rồi sau đó mở miệng nói tiếp về Lily, lần này không một ai hó hé gì nữa vì họ đều sôi máu đến mức muốn giết người nhất là Shinichirou.
Khốn nạn ! Tại sao cả hai vợ chồng bọn họ lại có thể bỏ đứa con mình rứt ruột sinh ra tại bệnh viện chứ ? Dù cho Lily thật sự chỉ có thể sống đến năm 12 13 tuổi thì làm sao chứ, thà là em ấy được chết trong vòng tay yêu thương của những thành viên trong gia đình còn hơn là chết trong sự lạnh lẽo và mùi cồn gắt mũi của bệnh viện.
Ấy vậy mà đứa trẻ ấy lại tự chọn cách chết ! Nó lựa chọn chết bằng cách tiêm thuốc độc vào người, Shinichirou như cảm nhận được nỗi đau cả về thể xác lẫn tâm hồn của Lily khi phải chịu đựng sự dày vò của thuốc độc và cả sự căm thù của đứa trẻ ấy lên các thành viên của nhà Sano. Nếu anh là Lily, nếu anh là đứa trẻ ấy thì anh nhất định phải xé xác nhai xương và uống máu của từng thành viên trong ngôi nhà đó.
Em rũ mắt ngồi gắn từng mảnh ghép lên bức tranh, vườn hoa ấm áp ấy đang dần dần được hình thành, không biết khi hoàn thành bức tranh này rồi thì Lily sẽ ở hình dáng gì nhỉ ? Có lẽ vẫn sẽ là bộ dáng năm 10 tuổi của nó chăng hay có lẽ cũng chính là bộ dáng năm 15 tuổi khi đứa nhỏ ấy lần đầu thử hóa hình.
"Manjirou, Lily thật sự không muốn giết anh sao ?"
Shinichirou đỏ mắt túm lấy cánh tay của em, em chớp mắt rồi sau đó xót xa nói rằng sau khi chết thì Lily đã vất vưởng trong bệnh viện suốt mười mấy năm, người đầu tiên mà nó ám chết chính là Ema của thế giới đó sau đó là đến Izana, Kakuchou rồi cuối cùng là Shinichirou và ông nội.
"Nhưng từ lúc bắt đầu thì đứa trẻ đó vẫn luôn tỉnh táo, nó ám lên từng người một là vì để khơi dậy lên cảm giác tội lỗi của từng người."
Vì cái gì các người được sống trong nhà mà Manjirou lại phải trở thành cô linh vất vưởng ở cái bệnh viện này chứ ? Vì Manjirou không ngoan hay là vì Manjirou không tốt ?
Lily càng nhìn lại càng căm hận mọi thứ, nó không để bất kỳ ai ở nhà Sano sống yên ổn cả và cuối cùng nó đã khiến cho Shinichirou phát điên và tự thiêu cùng với ngôi nhà đó. Em lạnh mắt nhìn ngọn lửa đang bập bùng trước mắt, nếu em là nó em cũng sẽ ám chết từng người từng người một hoặc là khiến họ trở nên điên loạn hoàn toàn.
Nếu ta đã không vui vẻ thì các người cũng đừng hòng sống tốt.
Cô linh như vậy thật sự thần trí vẫn không bị ảnh hưởng sao ? Họ nghi ngờ nhìn Mikey đang chầm chậm lắp ráp từng mảnh ghép một, em mân mê mảnh ghép trong tay rồi ghép xuống, Lily chưa bao giờ mất đi tỉnh táo cả thậm chí là lúc gây ra án mạng nó lại càng tỉnh táo hơn vì đối với nó nếu ai làm sai thì sẽ bị phạt.
"Em cũng không biết là nó có còn hận anh hay không nữa nhưng nếu nó còn hận thật thì em cũng vô phương cứu chữa rồi."
"Thế nhưng không phải là không thể nói chuyện với Lily, nếu như quản trò thật sự muốn tuyệt đường sống của các người thì đã không để tôi gặp mặt các người rồi."
Cũng phải, nếu như quản trò kia muốn thì ngay từ đầu sẽ không sắp xếp để Mikey gặp Mitsuya rồi. Em tựa cằm lên cánh tay của mình rồi bảo rằng nếu được thì em sẽ cố nói chuyện với Lily, dẫu sao thì Lily cũng là em, đều dễ mềm lòng và tha thứ cho người khác thôi.
"Với lại nếu thằng bé đã giết anh một lần rồi thì cũng chả có hứng để giết anh lần thứ hai đâu."
Mikey bình tĩnh nói rồi sau đó gục đầu đi ngủ, cách duy nhất để nói chuyện với Lily bây giờ là chỉ có thể ngủ một giấc thôi.
Thế nhưng em đã đánh giá thấp về chủ nhân của trò chơi này rồi, tên đó tựa như biết rõ rằng em sẽ đi kiếm Lily cho nên lúc nào cũng dùng những cơn ác mộng tồi tệ nhất cản trở, mấy lần thức giấc liên tục vì những cơn ác mộng khiến Mikey khó chịu vô cùng, mọi người nhìn Mikey trút giận lên chén súp mà nhún vai bất lực.
Bọn họ vẫn chăm chỉ vượt phó bản mỗi ngày và đem theo một số tin tức khác về, Mikey mỗi ngày đều đi theo họ, cùng họ vượt qua những nơi nguy hiểm rồi sau đó sẽ kéo họ lại để trị thương.
Cảm giác này phảng phất như đang trở về hồi họ còn ở Touman vậy, bọn họ đánh nhau mỗi ngày, ồn ào gây loạn mỗi ngày rồi sau đó lại bình lặng ở bên nhau mỗi khi đêm đến, Mikey kiên nhẫn trị cho họ từng vết thương rồi cũng tranh thủ tập luyện sức chịu đựng của mình khi dùng thần khí.
"Mikey, mày cứ gọi cây roi này là thần khí thần khí, nghe chả ngầu gì cả."
Baji trẻ con nói với em trong khi em đang dán lên lưng gã một miếng salonpas, gã hít khí, lưng nhổng lên rồi lại sụp xuống, em chậc lưỡi đè vai gã ra rồi xoa bóp đầy chuyên nghiệp. Gã thở ra một hơi đầy thỏa mãn rồi nói với em về việc đặt tên cho thần khí của em, em nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định đặt tên thần khí của mình là Han Ying.
Han Ying - Hàn Anh.
"Khoan, sao mày lại đặt kiểu như vậy ?"
"Han Ying là một cách gọi khác của tuyết trong tiếng Trung đó, thần khí của tao mặc dù gợi nhớ băng giá nhưng tao vẫn muốn đặt cho nó cái tên nhẹ nhàng hơn."
Vũ khí đánh người đau như vậy mà cũng đòi đặt tên nhẹ nhàng, mày nói hay quá nên tao hết nói nổi rồi, Baji bất lực thở dài, Mikey bĩu môi rồi ấn mạnh vào gáy của gã.
Áu !!!!!!
Inui khinh bỉ né tránh con hắc lang nào đó đang nằm gục dưới sàn đất, Mikey ấn dính huyệt rồi cho nên giờ gã đau đến trợn mắt, em thương tình giải huyệt cho rồi đè đùi lên thắt lưng gã cằn nhằn.
"Dạo này mày có làm mềm cơ không đấy ? Sao chỗ nào cũng cứng ngắc vậy."
"Có, tao có đau đau đau !"
Em bạo lực đè Baji ra sàn mà massage, Baji ban đầu còn kêu la các thứ thì giờ đây lại ngu ngốc mà rên một tiếng thỏa mãn. Inui bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy và nhanh chóng quét mắt sang nơi khác. Mấy người khác trong nhóm giờ đi làm nhiệm vụ rồi còn ba người bọn họ thì ở đây để canh chừng chỗ ở, sau khi em đã massage cho Baji xong thì nâng người đứng dậy, gã thoải mái xoay cánh tay cường tráng rồi sau đó nhìn em đang rút Han Ying ra.
Hai người họ bắt đầu né xa em một khoảng rồi cầm những tảng đá lớn ném về phía em, em dùng roi quất nát nó rồi sau đó cuốn hết các vụn đá ra xa, tiếng đá rơi xuống đất lộp bộp cùng những hạt bụi bị đóng băng rơi lả tả thật sự rất giống với tuyết, Baji huýt sáo tán thưởng rồi lao lại đánh em, em quật roi một cái nhẹ nhàng khiến Baji bị đẩy ra xa.
Cuộc tập huấn này diễn ra trong vòng hai tiếng, ba người thở dốc rồi sau đó lấy nước lên tu ừng ực. Mikey so với những ngày trước đã tiến bộ lên nhiều rồi, mấy ngày đầu khi vừa tập luyện em còn ngất lên ngất xuống vì kiệt sức thì giờ đã chống chọi được với sức nặng do Han Ying mang lại.
"Ngày mai tụi mình sẽ đi đến khu biệt thự để điều tra, tụi mày chuẩn bị hết chưa ?"
Em gật đầu rồi bỏ chai nước xuống sàn, em vừa lấy khăn bông lau mồ hôi lại vừa nghĩ đến việc đi vào căn biệt thự kia, mong là bọn họ sẽ không gặp phiền phức gì với chúng.
~•~
Nhưng Mikey à, số phận của em luôn đi ngược lại với những gì em mong chờ. Em nhìn cái tên đang dùng súng khống chế em kia và đồng bọn của mình, Baji khoanh tay nhìn em bị khống chế còn tên khùng kia thì hét.
"Tụi mày mau giao hết tất cả những gì tụi mày có cho tao hoặc là tao sẽ giết thằng công tử bột này !"
Ban đầu Mikey, Baji, Inui ba người đang đi dò xét bên ngoài cái biệt thự cổ này, nó có vẻ ngoài khá u ám đã vậy trên nền trời còn đang ào ào đổ mưa nữa chứ.
"....."
Cả ba người đảo mắt rồi vững bước đi vào trong nhà, cánh cửa sau khi đóng lại thì liền nghe tiếng cười khanh khách của trẻ con. 6 con mắt nhìn nhau rồi sau đó tay của cả ba âm thầm lấy hủ muối trắng tinh khiết ra, nếu đó chỉ là quái vật bình thường thì súng đạn sẽ giải quyết được nhưng nếu đó là hiện tượng siêu nhiên thì bọn họ chỉ có thể dựa vào mấy cách dân gian mà xua đuổi tà ma thôi.
Em bình tĩnh phóng cầu phát sáng lên trần nhà rồi nhìn xung quanh đại sảnh ảm đạm, bụi và tơ nhện chất lên thành đám khiến vẻ cũ kỹ và kinh dị lại càng thêm sâu sắc. Chà, xem ra hôm nay lại là một ngày vất vả đây, em mở đồng hồ ra xem rồi nói với hai người kia bây giờ là 8h30 sáng, Baji và Inui gật đầu rồi cầm súng lên phòng ngừa nguy hiểm, bọn họ cùng nhau đi lên tầng một và các cánh cửa đang mở đều đồng loạt đóng lại như đang cự tuyệt khách mời.
Em nhíu mày đi đến mở thử một cánh cửa, tiếng lạch cạch lạch cạch chứng tỏ cánh cửa đã khóa khiến em nhíu mày.
"Cửa khóa từ bên trong rồi."
Inui và Baji gật đầu, cả ba người xoay lưng mà không hề biết có một tên điên đang lao đến. Em bất ngờ bị tên đó khống chế, một tay hắn ta bóp cổ em còn một tay thì chĩa súng vào thái dương của em, bộ đồ của hắn ta rách rưới và dính đầy máu tươi, hơi thở của hắn tán loạn phả vào cổ em kết hợp với bàn tay run rẩy tựa như đang sợ hãi điều gì của hắn làm em tò mò.
"Tụi mày còn trơ ra đó làm gì ? Mau đưa tất cả mọi thứ cho tao !"
Nhưng em không thích bị khống chế chút nào, em thúc cùi chỏ vào mạn sườn của hắn khiến hắn không kịp trở tay rồi vật hắn nằm ra sàn nhà. Hai mắt hắn hóa trắng rồi mất đi ý thức hoàn toàn.
~•~
Kể từ chap này trở đi tui xin được phép chuyển sang anti ALL//////////////T, lý do thì trong wall tui đã đề cập rồi.
Xin lỗi vì điều bất tiện này nhưng tui không nhịn được !