Sau một hồi loay hoay thì vị bác sĩ ấy cũng đã khâu xong vết thương ngay đầu cậu, từ đầu đến cuối nét mặt của cậu vẫn không hề thay đổi, vẫn là vẻ mặt không cảm xúc với đôi con ngươi đục màu không còn cái gọi là đốm sáng hy vọng sống kia, vị bác sĩ ấy nhìn cậu liền có chút thương xót, ông thuận tay mà khám tổng quát cho cậu luôn, cậu thì vẫn ngồi yên đấy, không có lấy một chút phản ứng, Chifuyu đứng nhìn cậu từ nãy giờ liền rơi vào một mớ cảm xúc hỗn tạp, hắn vò mái tóc thở hắt ra một hơi rồi tiến đến kéo ghế ngồi cạnh cậu. Bác sĩ khám cho cậu xong cũng chỉ tặc lưỡi rồi đứng dậy rời khỏi phòng, ngay khi ông ấy vừa rời đi thì các cô y tá kia liền vội vàng hỏi thăm cậu
“Mồ, sao em cứ để tên già đó đánh mình hoài vậy chứ?”
“Hay để chị kêu người yêu chị dạy cho em vài thế võ nhé?”
“Nè bé Take, hay em dọn ra khỏi đó đi, qua sống chung với chị nè”
Takemichi trước những câu hỏi dồn dập ấy liền nặn ra một nụ cười vặn vẹo, có lẽ đây là nụ cười “tốt nhất” mà cậu có thể nặn ra rồi, cậu đưa tay quơ quơ trên không trung rồi đáp lời những người trước mặt
“Em ổn mà, mấy chị yên tâm đi, em tự biết phải làm gì mà”
Những cô y tá kia nhìn vẻ mặt giả dối ấy của cậu mà không khỏi đau lòng, lần đầu tiên họ gặp cậu là khi cậu được một người lạ cõng vào đây, lúc ấy cả người cậu đâu đâu cũng là vết thương, thậm chí có những chỗ còn chưa kịp lành đã bị một vết thương khác chồng lên khiến nó không ngừng rỉ máu, lần đó khi được đưa vào đây cậu đã không còn ý thức rồi, Takemichi phải ở lại bệnh viện đến hôm sau mới tỉnh dậy nhưng vừa mở mắt ra cậu đã muốn chạy đi, may mắn thay lúc đó bọn họ đã kéo cậu lại mà cố gắng thuyết phục cậu ở lại, và cũng từ lần đấy họ đã biết được hoàn cảnh của cậu sau khi gặng hỏi
Họ muốn báo cảnh sát về hành vi của tên cha già chết tiệt kia nhưng cậu đã khóc lóc cầu xin họ đừng làm vậy thế rồi sau lần đó tần suất cậu vào bệnh viện càng nhiều hơn khiến họ không khỏi xót thương nhưng dù cho có như thế nào cậu cũng nhất quyết cầu xin bọn họ đừng báo cảnh sát để rồi phải chịu đựng những đau khổ ấy đến tận bây giờ, một đứa nhóc đáng thương
Takemichi cố gắng thể hiện mình thật sự ổn để bọn họ không phải lo lắng nhưng cậu càng cố thì trông cậu càng khó coi, cậu ngồi nói chuyện với bọn họ một lúc lâu thì bọn họ cũng đứng dậy đi ra ngoài mà thanh toán tiền viện phí cho cậu, Takemichi thấy vậy liền kéo áo một người mà giữ lại, cô y tá ấy hiểu rõ cậu muốn nói gì, cô nhẹ nhàng gỡ cái tay đang được quấn vải trắng ấy ra rồi nói
“Bé Take ngoan, đây là tụi chị tự nguyện muốn làm, nếu em cảm thấy phiền thì tụi chị sẽ ghi nợ lại đợi em lớn có việc làm rồi quay về trả nợ cho tụi chị, được chứ?”
Cô vừa nói vừa giơ ngón út ra trước mặt cậu, Takemichi ngước nhìn cô rồi lại nhìn những người còn lại đang đứng ở phía cửa mà cười hiền nhìn cậu, lưỡng lự một lúc lâu rồi cậu cũng đành chấp nhận mà ngoéo tay với người trước mặt, cô y tá thấy vậy liền cười nhẹ xoa mái đầu cậu rồi bước ra ngoài, Takemichi sau khi thấy bọn họ rời đi liền gục đầu xuống, cậu đưa tay lên mặt che đi cái biểu cảm khó coi của mình, đôi vai cậu khẽ run lên, cậu đang cảm thấy rất mệt mỏi, cậu mệt mỏi với cái thế giới chết tiệt này, cậu thật sự không thể cố gắng thêm được nữa rồi, bỗng bên cạnh vang lên một giọng nói khiến cậu giật mình mà ngẩng đầu lên
“Mày ổn không đấy?”
Takemichi giương đôi mắt nhuốm đầy phiền muộn và mệt mỏi ấy sang nhìn Chifuyu, từ nãy đến giờ cậu dường như không hề để ý thấy sự hiện diện của tên này, cậu nhếch môi nở một nụ cười khinh bỉ bản thân rồi nhỏ giọng mà trả lời hắn
“Có lẽ là ổn”
Chifuyu nhìn con người trước mặt rất khác so với trước đây mà không khỏi bàng hoàng, từ một cậu nhóc luôn tươi cười sẵn sàng vươn tay ra giúp đỡ người khác giờ đây đã trở thành một người bất cần đời, Chifuyu nhìn cậu từ trên xuống dưới khắp người đều là những vết băng bó mà trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác đau nhói kì lạ, hắn lại lia mắt đến mái tóc đen tuyền cậu vừa nhuộm, bỗng nhiên hắn lại nhớ đến những lời nói trước đây mình đã từng nói với cậu rồi lại đưa tay lên như muốn chạm vào nó, Takemichi nhìn thấy hành động ấy của hắn liền theo phản xạ mà né đi, Chifuyu thấy cậu như vậy cũng liền nhận thức được hành động của bản thân mà thu tay lại, hắn ho gằn một tiếng rồi quay mặt sang chỗ khác, Takemichi cũng không nói gì khiến cho cả căn phòng ấy nhanh chóng rơi vào im lặng, một lúc lâu sau khi cậu đang định lên tiếng nói thì cái bụng cậu lại kêu lên, thật tình chứ kêu lúc nào không kêu lại kêu ngay bây giờ, cậu thật sự muốn tìm cái hố nào chui xuống để trốn ngay lập tức rồi đấy. Chifuyu đang ngồi im lặng nghe thấy vậy liền quay qua nhìn cậu mà nói
“Mày đói à? Muốn đi ăn chút gì không?”
Takemichi thật sự không hiểu tên này đang làm cái quái gì nữa, hết đưa cậu đến bệnh viện rồi còn ngỏ lời mời cậu đi ăn? Hay là hắn lại đang gieo cho cậu cái gọi là hy vọng sau đấy dập tắt nó như cách mà hắn đã từng?
Takemichi cười giễu một cái định lên tiếng từ chối nhưng Chifuyu đã đứng dậy kéo tay cậu đi rồi, không biết vì cớ gì mà cậu lại không thể nói ra câu từ chối ấy để rồi mặc hắn kéo cậu ra xe, Takemichi trước khi ra khỏi bệnh viện cũng nhìn thấy những cô y tá khi nãy, cậu chỉ mỉm cười cúi đầu chào họ rồi rời đi, họ thấy vậy cũng không nói gì mà vui vẻ chào lại cậu sau đó quay lại làm việc
Chifuyu chở cậu đến một tiệm mì ramen rồi nhanh chóng kéo cậu vào trong, cậu và hắn ngồi đối diện nhau, cả hai gọi món và sau một lúc chờ đợi thì hai tô mì ramen nóng hổi đã được đem ra, Chifuyu như một thói quen mà thuần thục cầm đũa gắp hành trong tô cậu ra, hắn hoàn toàn không để ý thấy cái vẻ mặt của cậu nó đang như thế nào, Takemichi nhìn hắn tập trung gắp hành ra liền vẽ lên một nụ cười khó coi rồi nói
“Chifuyu”
“Chuyện gì?”
”Tao biết ăn hành”
Lời nói của cậu thành công khiến cho hắn khựng lại hành động của mình, hắn ngước nhìn cậu rồi lại cúi đầu nhìn vào tô mì trước mắt, Takemichi sau khi nói thì cũng từ tốn cầm đũa lên, cậu nói nhỏ một câu nghi thức trong bàn ăn rồi tập trung ăn tô mì ấy, Chifuyu thấy vậy cũng bắt đầu cầm đũa mà ăn. Cả tiệm mì ấy có rất nhiều người, bọn họ ai ai cũng đều vui vẻ trò chuyện với nhau, chỉ riêng bàn ăn của cậu mang bầu không khí nặng nề đến lạ thường, Takemichi sau khi ăn xong liền lấy một tờ khăn giấy lau miệng, cậu ngồi trầm ngâm một lúc lâu nhìn Chifuyu còn đang ăn rồi lại nói
“Chifuyu, mày đã bao giờ thật sự yêu tao chưa?”
Chifuyu lặng người khi nghe cậu hỏi câu đấy, hắn thật sự không biết phải trả lời cậu như thế nào nữa, cái cảm giác lo lắng khi nãy có phải là yêu không? Nếu phải vậy cái thứ cảm xúc hắn dành cho Azami là gì? Takemichi nhìn hắn im lặng như vậy liền cười cười mà lắc đầu, cậu đứng dậy mò mò trong túi lấy ra một tờ tiền và vài đồng xu lẻ để lên bàn rồi nói
“Tao chỉ còn nhiêu đây trong túi thôi, phần còn lại mày cứ tính nợ đi, tao chắc chắn sẽ trả lại cho mày và thêm nữa, sau này tao cũng sẽ không làm phiền đến bọn mày đâu nên bọn mày cứ vui vẻ ở bên cạnh Azami đi nhé, tạm biệt”
Takemichi vừa dứt lời liền quay người rời đi, Chifuyu nhìn bóng lưng cậu dần khuất khỏi tầm mắt mà cứ thấy khó chịu trong người, hắn nhìn bóng lưng cô độc ấy lang thang trên con phố mà không khỏi nhói lòng, nhưng cái cảm giác đau nhói ấy rốt cuộc là gì chứ? Cái cảm xúc ấy của hắn là gì? Có phải hắn yêu cậu không...?