[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 40



Takemichi bị tiếng chuông báo thức trên đầu giường kéo ra khỏi giấc mộng mị, cậu lờ mờ mở mắt mà với tắt cái đồng hồ ấy, cậu vươn người một cái rồi lại liếc nhìn sang bên cạnh, không thấy Kousho đâu cậu liền tự hỏi bản thân liệu y đã đi đâu vào sáng sớm này chứ? Cậu ngồi nghĩ một hồi rồi cũng dẹp qua một bên mà tiến vào nhà vệ sinh bởi dù sao Kousho cũng giỏi võ mà, với cái tốc độ kia thì ai đụng vô cậu ta được

Cậu từ trên lầu bước xuống bếp đeo tạp dề vào mà chuẩn bị bữa sáng cho cả ba, còn đang hăng say nấu nướng thì cậu lại nghe tiếng mở cửa, cậu giật mình mà cầm theo con dao lú đầu ra nhìn

“Mày làm cái gì mà vác dao ra đây vậy? Định đồ sát tao hay gì?”
“Ơ là mày à, tại bình thường trong nhà chỉ có tao thức vào giờ này thôi, còn anh Kenji thì ngủ trên phòng nên tao tưởng có trộm”
“Mày có điên không? Trộm nào vào nhà lúc sáng sớm?”

Kousho chán nản mà nhìn cậu trai trước mặt nói, Takemichi cũng nhận ra được điều gì đó vô lý trong suy nghĩ của mình rồi lại phì cười quay lại vào bếp, Kousho cũng tiến vào mở tủ lạnh ra lấy chai nước ực một hơi, lúc này cậu mới để ý đến cả người y ướt đẫm mồ hôi, cái áo thun kia còn ôm vào người y mà để lộ ra sáu cơ bụng săn chắc, cậu đứng nhìn y rồi lại cúi xuống chọt chọt vào cái bụng mình, không có lấy một chút cơ nữa, Takemichi bất giác xụ mặt xuống, Kousho để ý thấy liền chống tay lên cửa tủ lạnh mà hỏi cậu

“Sao đấy?”
“Không có gì, chỉ là hơi ghen tỵ với mày vì mày có cơ bụng thôi mà mày vừa đi tập thể dục về à?”
“Ừ, tao mới chạy vài vòng quanh khu này, nếu mày muốn có cơ bụng thì mai dậy đi tập cùng tao đi”
“Mày đi từ hồi mấy giờ vậy?”
“Tầm 4h30”

Kousho vừa nói vừa bỏ chai nước lại vào tủ lạnh, Takemichi nghe vậy liền đưa tay lên làm chữ X mà liên tục lắc đầu, cái gì mà 4h30? Nếu vậy là y tập hai tiếng à? Thôi cho cậu xin, cậu mà đi với tên này chắc chưa được ba mươi phút cậu đã lăn đùng ra xỉu rồi. Kousho nhìn cậu lắc đầu lia lại mà từ chối liền nhếch môi cười lắc đầu rồi bước lên lầu, Takemichi cũng tập trung lại vào việc nấu nướng, đến lúc Kousho bước xuống bếp một lần nữa thì cậu đã nấu xong mà bày đồ ăn ra bàn, ông chú già Kenji cũng trong bộ dạng ngáy ngủ mà bước vào ngồi ăn. Kousho lần đầu thưởng thức tay nghề của cậu mà không khỏi bất ngờ, y quay sang mà giơ ngón cái lên với cậu, Takemichi thấy vậy liền bật cười, khác với hôm qua, hôm nay bàn ăn ấy đã được lắp đầy bởi tiếng nói cười, Kenji bưng ly sữa nốc một hơi rồi hỏi cậu

“Cơ mà này Takemichi, nếu nhóc từ tương lai quay về thì bây giờ nhóc bao nhiêu tuổi?”
“Cơ thể thì 14 tâm hồn thì 26”

Cậu vừa gắp một miếng trứng cuộn cho vào miệng vừa trả lời anh, Kenji nghe tuổi của cậu liền giật mình mà đặt đũa xuống hỏi

“Vậy là nhóc còn già hơn anh sao?”
“Không ai già bằng anh đâu, ông-chú”

Cậu còn chưa kịp trả lời Kousho ngồi bên đã lên tiếng nói kháy Kenji khiến anh tức giận mà “cười” nói

“Sáng sớm đừng có chọc anh nha thằng quỷ nhỏ”

Kousho thấy anh bắt đầu giận liền cười nhún vai một cái, cậu không thèm quan tâm đến hai người họ nữa mà chú tâm vào bữa sáng của mình. Ăn xong Kenji đã giành rửa chén mà giục cậu và Kousho nhanh đến trường, cả hai cũng nghe lời anh mà chạy lên phòng thay đồ. Khoác cái áo đồng phục lên người rồi đứng nhìn trong gương, cậu chải chải lại mái tóc xù của mình rồi bước ra ngoài nhà vệ sinh, cậu với lấy cái cặp rồi quay sang nói với Kousho

“Mày xong chưa? Đi thôi, sắp trễ tàu rồi đấy”
“Xong rồi, đi thôi”

Takemichi nghe y nói vậy liền nhăn mặt lại mà nhìn y, Kousho còn đang định mở cửa bước ra thì bị phản ứng ấy của cậu làm cho khựng lại, y cầm lấy tay nắm cửa mà quay đầu hỏi

“Có chuyện gì à?”
“Mày đi học mà sao không đem theo cái gì hết vậy?”
“Hả? Có đem mà, đem cái thân theo nè”

Takemichi đưa tay đỡ trán trước câu trả lời ấy của Kousho, Kousho đứng ở cửa mà nghiêng đầu khó hiểu nhìn cậu, không để cho Kousho nói tiếp cậu đã chán nản mà lên tiếng

“Mày đi học mà không đem theo cặp, sách vở gì à?”
“Mày nói nghe hay quá vậy mày mở cái cặp mày ra cho tao coi mày có nhét cuốn sách nào ở trong đó không”

Takemichi bị nói ngược lại liền trở nên chột dạ, ừ thì cậu mang theo cái cặp cho người ta biết là mình đi học thôi chứ đến lớp cậu cũng đâu có học cái gì đâu, sách vở thì đêm qua cậu đã đem bỏ vào nhà kho của Kenji rồi. Takemichi gãi gãi má xấu hổ trước câu nói ấy của Kousho, Kousho nhìn cậu rồi thở dài mà bước ra ngoài, thấy vậy cậu cũng nhanh chóng đuổi theo sau, cả hai chào tạm biệt Kenji rồi cùng nhau đi tới ga tàu

“Mày hút hai điếu rồi đó thằng này”
“Thì tại đang sầu đời nên tao mới hút thôi chứ tao cũng biết chừng mực chứ bộ”

Kousho vẫy vẫy tay trên không xua đi khói thuốc mà nhắc nhở cậu, Takemichi cũng trả lời lại một câu rồi tiếp tục hút điếu thuốc trên tay kia, cả hai cùng dừng chân ở trước cổng trường, bỗng bên tai truyền đến hàng loạt tiếng động cơ xe, Takemichi nhận ra những âm thanh quen thuộc này mà bất giác trở nên cứng đơ người, Kousho thấy cậu có vẻ bất thường liền lên tiếng hỏi thăm nhưng cậu cũng chỉ lắc đầu, Kousho thấy vậy cũng không hỏi gì thêm, Takemichi nhanh chóng định thần lại rồi thẳng người bước vào trong nhưng chưa đi được mấy bước thì đã bị một giọng nói kéo lại

“Ah, là Takemichi-kun nè, chào buổi sáng Takemichi-kun”

Là ả Azami, ả vừa thấy cậu thì đã lên tiếng gọi cậu, Takemichi cũng vì thế mà giật mình nổi da gà, đừng hiểu nhầm, cậu là bị cái giọng dẹo ấy của cô ta làm cho sởn người, Kousho ở bên nghe thấy có người kêu cậu liền quay đầu lại nhìn thì thấy một đám 5-6 người đang đi lại gần, y dường như hiểu ra chuyện gì đó mà quay sang nhìn phản ứng của cậu nhưng y lại bị bất ngờ vì cái vẻ mặt bình thản kia, cậu quay sang định kéo y đi vào trong thì lại bị ai đó giữ tay lại

“Azami gọi mày kia mày có nghe không hả?”

Cậu im lặng không trả lời, người kia thấy thế gân xanh liền nổi đầy mặt, đột nhiên cậu vung tay thoát khỏi người đó rồi quay lại nói

“Xin lỗi, tôi không quen ai tên Azami cả”

Takemichi nhìn thẳng vào đôi mắt của Izana mà dứt khoát đáp trả, hắn cũng vì cái thái độ gay gắt ấy của cậu mà làm cho bất ngờ, những tên sau lưng hắn cũng vậy nhưng rồi cả đám lại nhìn đến điếu thuốc trên tay cậu mà bất giác sinh ra cái cảm giác khó chịu, Mitsuya như bị ai nhập mà tiến đến hỏi cậu

“Sao mày lại hút thuốc? Có biết hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm không hả?”
“Tôi hút hay bạn hút mà lo dữ vậy? Với cả ta có quen biết gì nhau không?”

Mitsuya đơ người trước lời phản bác của cậu, lồng ngực hắn như bị ai đó bóp chặt khi cậu nói ra cậu không quen biết ấy, đôi mắt tím hắn khẽ dao động mà nhìn cậu, Azami thấy tình hình không ổn liền chạy đến mà áp hai quả bưởi của mình cạ vào người Mitsuya nhưng hắn vẫn không hề để tâm đến mà dán chặt mắt lên người cậu. Draken lúc này như không chịu được nữa mà tiến tới nắm lấy áo cậu gằn giọng

“Mày định đóng kịch đến bao giờ hả? Bọn tao biết thừa mày cũng đã quay về rồi”

Takemichi không trả lời hắn, gương mặt cậu trầm xuống vài phần, bỗng nhiên từ đâu có một bàn chân giơ ra đạp thẳng vào bụng Draken khiến hắn đau đớn mà văng xa ra vài mét, cả bọn bất ngờ nhìn lấy Draken rồi lại nhìn sang người tung cú đá ấy, là Kousho, từ nãy giờ y đứng nhìn cả lũ nói chuyện với cậu mà không khỏi khó chịu, đến lúc Draken động thủ thì y đã hoàn toàn không kiềm được mà giơ chân ra đá hắn một phát. Kousho tiến lên trước vài bước, tay bỏ vào túi quần mà lên mặt nhìn bọn kia, nét mặt y có chút đanh lại, Mikey từ nãy giờ vẫn đứng im lặng bây giờ mới lên tiếng hỏi danh tính của y

“Mày là ai?”

Kousho nhìn Mikey rồi lại cười khẩy, y đi đến bên cậu mà giật lấy điếu thuốc rít một hơi rồi ném xuống đất mà đạp lên, y cúi đầu đưa tay gãi sau gáy rồi nhếch môi liếc nhìn bọn họ mà nói

“Là bạn trai của Takemichi”