Takemichi ngồi trên giường bị Kousho áp hai tay vào mặt mà bắt ngửa đầu ra sau, cũng đã được hai ngày kể từ khi cậu xuất viện rồi, thời gian ở nhà cậu đã cố gắng để có thể đi lại dễ dàng hơn và giờ đây chân cậu đã dần lấy lại được cảm giác, bước đi của cậu cũng không còn mấy nặng nề, tay cậu cũng đã được tháo băng ra mà dần hoạt động lại được dù cho vẫn còn hơi đau khi cậu cử động các ngón tay nhưng còn có một vấn đề mà cậu không giải quyết được chính là cái mũi cậu nó vẫn cứ chảy máu ngày qua ngày và bây giờ cậu cũng đang chịu cảnh đó. Kousho tay rút thêm một miếng giấy mà chuyền qua cho cậu, y chộp lấy mấy cục giấy thấm đẫm máu đỏ trên tay cậu vứt vào thùng rác rồi lên tiếng
“Sao mày chảy máu mũi hoài vậy cái thằng này? Đã vậy còn ngày càng chảy máu nhiều hơn nữa chứ”
“Tao cũng có muốn vậy đâu nhưng nó cứ chảy mãi thế này nè”
Takemichi vừa đưa miếng giấy lên ngăn lại dòng máu mũi rồi thôi ngẩng đầu ra sau mà ngồi ngay lại, Kousho tặc lưỡi gõ vào đầu cậu một cái, Takemichi nhét miếng giấy cố định ở mũi rồi quay lại liếc nhìn Kousho rồi cậu lại lia mắt đến một tập hồ sơ đặt ở cuối giường, tính tò mò trỗi dậy, cậu vươn tay cầm lấy cái tập hồ sơ ấy mà hỏi Kousho
“Cái này là cái gì vậy Sho?”
“Hả, oi oi cái đó của ông Kenji”
Kousho nhìn tập hồ sơ trên tay cậu liền giật mình mà chạy tới giật lại và lấy Kenji ra làm bia đỡ đạn cho y để tránh làm cậu nghi ngờ, thật ra đấy là tập hồ sơ chứa thông tin về con nhỏ kia mà y đã nhờ người điều tra. Takemichi thấy phản ứng ấy của y cũng có hơi bất ngờ nhưng y đã nói là đồ của Kenji nên cậu cũng thôi thắc mắc, đưa tay rút miếng khăn giấy ra khỏi mũi, cậu thầm thở phào vì cuối cùng mũi cậu cũng đã ngưng chảy máu, cậu đứng dậy bước nhẹ từng bước đi tới thùng rác vứt miếng giấy vào trong. Kousho nhìn cậu nhẹ nhàng bước đi cứ như một ông cụ chậm chạp mà không khỏi bật cười, Takemichi khó hiểu quay sang nhìn cái tên đang ôm bụng cười như điên trên giường mà gương mặt cậu bất giác nhăn lại, biểu cảm kì thị lại một lần nữa hiện ra trên mặt cậu
“Sho, tao hỏi thật, mày có bị vấn đề gì ở não không?”
“Haha...cái thằng...haha...này, nói nhảm gì vậy? Haha...tin tao đánh mày không? Haha...”
Kousho vẫn không thể ngừng cười mà cứ chen lẫn tiếng cười ấy trả lời cậu, Takemichi ngày càng cảm thấy sợ cái tên này, cậu đứng dựa người vào tường mà thầm hỏi bản thân sao lại có thể làm bạn với cái tên này được, cậu thật sự cảm thấy nể phục bản thân mình đấy. Takemichi đi trở lại bên giường mà ngồi cách Kousho một đoạn vì cậu vẫn còn kì thị y lắm, Kousho thì cứ ngồi cười như vậy thêm một lúc nữa mới ngừng lại, y đưa tay lau nhẹ khóe mi có hơi ướt, ừ tên này cười ra nước mắt luôn rồi ấy, y cố gắng bình tĩnh lại mà nhìn xuống đôi tay cậu, vì được tháo băng ra hết rồi nên y có thể thấy được những vết trầy xước lớn nhỏ chi chít khắp cả hai bàn tay cậu, chắc chắn 100% là nó sẽ để lại sẹo, biểu cảm y thay đổi 180 độ, lúc nãy y còn đang ôm bụng cười như điên thì bây giờ mặt lại biến sắc mà có phần trầm xuống, đôi mày y khẽ nhíu lại, Takemichi dường như không để ý đến thái độ ấy của y lắm, cậu nhìn cuốn lịch treo ở tường rồi lại quay qua hỏi y
“Mày không đi học à?”
“Học hành gì tầm này nữa, không có mày thì đi học đâu có ai cho tao chọc phá đâu”
Kousho thôi bày vẻ mặt như đưa đám kia ra mà trực tiếp ngã người xuống chiếc giường kê đầu lên tay mà thoải mái nhắm mắt thư giãn, trong lúc cậu còn đang nằm viện thì cái tên này đã sắm một cái giường mới rộng và bự hơn nhưng thay vì mua một cái giường đôi như dự định ban đầu thì y đã mua một cái giường tầng và không một chút chần chừ nào giành tầng trên với cậu, Takemichi cũng không thèm tranh chấp với y mà mặc kệ an phận nằm ở giường dưới
Cậu bất lực thở dài một hơi với câu trả lời ấy của y rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hôm nay trông có vẻ bình yên thật nhỉ, những đám mây trắng xóa ngoài kia nhẹ nhàng bay trôi nổi trên bầu trời ảm đạm, ngay cả những chú chim cũng bay lượn theo đàn trên khung trời ấy, môi cậu vô thức cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ, một nụ cười bình yên đến lạ. Kousho nằm kế bên đột nhiên thấy cậu im lặng liền hướng mặt sang mà nhìn cậu, y chớp chớp mắt vài cái nhìn cậu thiếu niên nhỏ bé với mái tóc đen tuyền yên bình ngồi đó để những cơn gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào len qua những kẽ tóc
Không muốn làm phiền đến cậu Kousho một lần nữa nhắm mắt thả lỏng cơ thể trên chiếc giường êm ái đó nhưng chưa được bao lâu thì bên dưới nhà lại nghe thấy tiếng chuông cửa, Kenji đã đi tò te tú tí với cô người yêu mình rồi, chỉ còn mỗi hai người bọn họ là ở nhà mà cậu thì đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên Kousho là người phải nhấc mông dậy mà đi xuống mở cửa. Lết từng bước xuống cầu thang mà miệng y không ngừng mắng chửi cái người đang nhấn chuông cửa inh ỏi ngoài kia, nắm lấy cái tay nắm cửa mở toang ra, nét mặt y bỗng lạnh đi, ánh mắt không có một chút thiện cảm nào mà nhìn người trước mặt mình
“Tới đây chi?”
“Tôi tới thăm Takemichi”
Kisaki ngẩng mặt nhìn Kousho, hắn cảm nhận được tên đứng trước mặt mình không hề có một chút thiện ý nào với hắn cả, Kousho đứng nhìn Kisaki rồi lại suy nghĩ gì đó hồi lâu mới chịu né đường cho hắn bước vào trong, y dẫn Kisaki vào phòng khách nhưng lại không thèm rót nước ra tiếp đãi hắn như Kenji mà chỉ để lại một câu nói rồi đi lên phòng
“Ở đây đợi xíu đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu, khi nào nói xong thì hãy lên thăm Takemichi”
Kisaki nhướng một bên mày tỏ vẻ khó hiểu với lời nói ấy của Kousho, nhưng rồi hắn cũng ngồi xuống mà chờ đợi Kousho quay lại. Kousho chạy một mạch lên phòng, Takemichi thấy hắn chụp lấy cái tập hồ sơ khi nãy rồi lại chạy đi liền hỏi
“Ai tới nhà vậy Sho?”
“Hả, à ừ lát mày biết nhưng mà nghe tao dặn nè, tuyệt đối không được bước xuống nhà, biết chưa? Tao có một số việc muốn bàn riêng với người đó”
Takemichi nghe vậy cũng gật đầu đồng ý bởi đã bảo là y có chuyện riêng muốn nói với người khách kia mà, không đồng ý là đang thể hiện sự không tôn trọng quyền riêng tư của tên này rồi, cậu không nói gì nhiều mà chỉ hành động rồi nhìn Kousho chạy ra ngoài một lần nữa mà đóng sầm cánh cửa kia lại. Kousho chạy xuống phòng khách thì thấy Kisaki đang ngồi bấm điện thoại, nét mặt y nhanh chóng đanh lại, y tiến tới mà ném tập hồ sơ lên bàn làm Kisaki chú ý, hắn đẩy gọng kính mà gập cái điện thoại lại nhìn Kousho, y tiến tới ngồi xuống đối diện hắn mà nói
“Bàn việc thôi”