Sau cả buổi đi chơi với con nhỏ kia thì cuối cùng Mikey và Izana cũng quay trở nhà, kì lạ làm sao khi trong suốt cuộc hẹn ấy cả hai đều cứ dây dấy trong lòng cái cảm giác bất an khó chịu, cũng chính vì thế mà tâm trạng cả hai trong suốt cả buổi cũng không được tốt cho lắm. Mikey và Izana vừa mở cửa bước vào phòng khách đã nhìn thấy một cô gái bỏ đi biệt tích mấy ngày nay đang mang tạp dề lau dọn bàn ghế. Ema nghe tiếng bước chân liền tạm ngưng hành động của mình mà ngẩng mặt lên nhìn hai người anh trai “yêu dấu” đang đứng ngay cửa, cô chán nản lắc đầu thở dài một hơi rồi cũng chẳng thèm quan tâm đến họ nữa mà tiếp tục công việc dọn dẹp của mình
“Em đi đầu hơn cả tuần nay?”
“Em có cần phải báo cáo với anh chuyện đấy không? Em tưởng mình chỉ cần nói cho người đứng đầu gia đình này là ông nội thôi chứ?”
Ema liếc nhìn Mikey bằng một đôi mắt tràn đầy sự thất vọng mà vừa cầm lấy cái khăn lau chùi mặt bàn vừa trả lời hắn, tâm trạng của Mikey và Izana vốn đã không tốt nên khi nghe cô trả lời cả hai còn tối mặt hơn nhưng Ema làm gì sợ cái vẻ mặt đó của họ chứ, cô sống cùng họ biết bao lâu rồi, nét mặt nào cô cũng đã từng nhìn qua nên chả có gì mà cô phải sợ với hai gương mặt đầy gân xanh kia cả, thêm nữa bên cạnh họ còn có một con quỷ đội lốt người mà cô còn chẳng sợ thì cái vẻ mặt hù dọa con nít ấy có gì mà cô phải sợ?
Izana đột nhiên lại tiến vào bên trong ngồi xuống ngay trước mặt cô, ngay sau đó Mikey cũng đi vào theo sau. Ema còn đang khụy gối lau dọn thấy hai người họ bước vào cũng theo quán tính mà ngưng lại hành động của mình mà hỏi
“Hai anh có chuyện gì muốn nói sao?”
“Tại sao em lại bênh vực cho thằng khốn kia?”
Izana ngồi gác chân mà lạnh giọng hỏi cô, Ema nghe vậy liền cười khẩy một cái rồi nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế đối diện, nét mặt cô chợt có chút gì đó phẫn nộ, cô cố gắng bình tĩnh không nhào lên hét vào mặt của hai người đối diện mà nói
“Thằng khốn? Để em nói cho hai anh biết, ở đây hai anh mới chính là thằng khốn!”
“Một người liều mạng để mang đến một cuộc sống, một tương lai hạnh phúc cho các anh, một người đem lòng yêu các anh suốt 12 năm mà bây giờ các anh lại ngồi đây nói cậu ấy là một thằng khốn?”
Ema càng nói càng gằn giọng, cô nhìn lấy vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi của hai người anh trai mà không khỏi thất vọng, họ thật sự không còn tình cảm với cậu sao? Trái ngược với suy nghĩ của cô, thật ra bên trong họ những dòng kí ức những dòng suy nghĩ cứ chen lẫn vào nhau tạo thành một mớ hỗn độn trong chính tâm trí họ, từng lời nói của cô như giải phóng cho toàn bộ những hồi ức về việc cậu hy sinh vì họ, những kỉ niệm về ngày tháng bên nhau của tất cả. Mikey khẽ nuốt nước bọt mà đưa tay ôm lấy lồng ngực mình, sao nó có cảm giác kì lạ thế nhỉ? Tim hắn thì đột nhiên lại đau thắt lại còn tâm trí hắn thì mang đến một cái suy nghĩ một cái cảm giác rằng hắn chính là một tên tội đồ bạc tình đầy khốn nạn, Izana ngồi bên cạnh hắn cũng chẳng khác gì nhưng rồi Izana lại quát lên
“Nhưng thằng đó cũng đã làm hại Azami! Đến cuối thì nó cũng chỉ là một thằng khốn tìm kiếm sự thương hại mà thôi!”
“Anh có bằng chứng kết tội cậu ấy không?”
Câu nói ấy của cô làm cho Izana phải im bặt đi, đôi đồng tử hắn có hơi run lên mà suy ngẫm về câu nói với cô, đúng thật, hắn chẳng có bằng chứng khẳng định là cậu làm những chuyện đó vậy mà hắn lại tin lời con nhỏ kia sao? Ema nhìn biểu hiện ấy của Izana dường như cũng đoán ra được gì đó, cô thôi nói chuyện với bọn họ mà cầm lấy dụng cụ dọn dẹp rời đi khỏi phòng khách
“Em không có ý định sẽ nói với mấy anh chuyện này đâu nhưng ở tương lai trước, chính con nhỏ Azami đó đã cho người giết em”
“Em nói cái quái gì vậy?! Làm sao Azami có thể làm chuyện đó!?”
Mikey đột nhiên lại đập bàn đứng phắt dậy quát với cô, Ema thì vẫn bình tĩnh nhưng nét mặt cô ngày càng trầm xuống
“Đúng như em dự đoán mà, với cái phản ứng ấy mà anh còn mạnh mồm bảo sẽ trả thù cho em sao?”
Cô cúi đầu nhếch môi một cái rồi lại lạnh lùng quay lưng rời đi bỏ lại hai tên Tổng trưởng đang dần rơi vào một mớ cảm xúc hỗn tạp
Cả một ngày trời Takemichi đều đi lượn lờ ở bên ngoài rồi lại đến tiệm bà, tới tận tối muộn cậu mới quay về nhà. Takemichi vừa mở cửa bước vào đã nghe thấy hai giọng nói quen thuộc đang đấu võ mồm với nhau, cậu quá quen rồi nên cũng chẳng thèm để tâm đến nữa mà bước thẳng lên phòng. Vừa đóng cánh cửa lại cậu đã mệt mỏi đi tới bên giường ngã lưng nằm phịch xuống, như một thói quen hằng ngày cậu lấy chiếc hộp ra từ dưới gối rồi lại ngắm nhìn những mảnh vỡ bên trong ấy, mỗi lần cậu nhìn lấy chiếc vòng chẳng còn nguyên vẹn kia thì cái cảm giác tội lỗi cứ dâng lên trong cậu, có lẽ đến suốt phần đời còn lại cậu cũng chẳng thể tha thứ cho bản thân vì chuyện ngày hôm ấy
Takemichi mệt mỏi mà gác tay lên che mắt cố gắng thư giãn, đột nhiên cậu lại có cảm giác như thể có thứ gì đó đang đậu trên tay cậu. Takemichi giật mình mà nhẹ nhàng ngồi dậy nhìn lấy ba con bướm đang đậu trên tay cậu, cậu khó hiểu mà nhìn xung quanh, cửa sổ và cửa phòng đều đóng thì làm sao mà ba con bướm này có thể bay vào đây được? Không những thế dù cho cậu có quơ tay cỡ nào thì cả ba con bướm ấy vẫn không nhúc nhích mà an nhàn đậu trên tay cậu. Chợt Takemichi nhìn vào đôi cánh của hai trong số ba con bướm ấy, cậu giật mình khi nhận ra cả hai đều có một vòng tròn nhỏ trên cánh mang màu sắc y như chiếc vòng trên tay cậu, cậu lại liếc mắt nhìn sang con bướm còn lại, cậu nhìn thấy có một vệt trắng trên cánh của nó, trông cứ như là...vết sẹo của ông ngoại vậy. Takemichi nửa tin nửa ngờ mà nuốt nước bọt cố định thần lại, cậu đặt chiếc hộp sang một bên rồi lại cất giọng
“Là ông bà và mẹ đúng không ạ? Nếu thật là ba người thì ba người có thể bay một vòng quanh phòng rồi trở về tay con không ạ?”
Takemichi vừa dứt lời thì ba con bướm ấy bay đi thật, cậu nhìn ba con bướm bay lượn lờ khắp phòng rồi lại trở về đậu trên tay cậu mà không khỏi xúc động, nước mắt cậu không tự chủ mà rơi xuống, cậu run người mà vẽ lên một nụ cười nhìn lấy ba chú bướm trên tay, à không, nhìn cả gia đình hóa thành những chú bướm xinh đẹp trở về để thăm cậu
Trong phút chốc Takemichi như hóa thành một đứa trẻ, cậu ngồi trên giường mà cứ khóc nấc lên, cậu liên tục đưa tay lau vội những giọt nước mắt trên mặt rồi lại ngồi nói chuyện với gia đình mình, chú bướm được cho là ông cậu thấy cậu khóc liền bay đến đậu trên đầu cậu mà vỗ vỗ cánh, Takemichi nhận ra có lẽ ông muốn đánh vào đầu cậu để nhắc nhở cậu không được khóc mà phải mạnh mẽ lên liền bật cười, cậu gật nhẹ đầu rồi lại tiếp tục ngồi nói chuyện với gia đình mình dù cho chẳng có lời hồi âm nào nhưng ít ra cậu vẫn biết được họ vẫn bên cạnh cậu
“Đêm nay mọi người ở đây với con được không ạ?”
Takemichi mệt mỏi nằm xuống giường, tay phải cậu nhẹ nhàng đặt bên cạnh để ba chú bướm kia đậu lên, lời cậu nói ra tuy không có hồi âm nhưng ba chú bướm kia đột nhiên lại bay đến bên đầu giường đậu yên ở đấy, có lẽ đấy là câu trả lời có nhỉ, cậu cười nhẹ mà lần đầu tiên sau gần một tháng cậu có thể chìm vào giấc ngủ, ba chú bướm ấy vẫn vậy, vẫn đậu mãi ở đấy nhìn cậu trai nhỏ thở đều nằm yên giấc trên giường
_________________________
Xin lỗi mn nhưng hnay tui vừa trải qua một ngày rất là tồi tệ nên có lẽ hnay tui sẽ thất hứa mà chỉ có thể up 2 chương cho mn thôi, tui xin lỗi...