[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 94



Takemichi làm theo lời con nhỏ Azami mà bắt đầu nói ra những lời khó nghe để ả có thể ghi hình lại, nội dung chủ yếu là theo những gì ả bảo cậu phải nói theo, cậu vì muốn nhanh chóng đưa bà đến nơi an toàn nên mới không ý kiến gì mà răm rắp nghe theo lời ả

“Oi mày diễn trông giả trân quá đấy thằng ngu, mày làm cho nó thật hơn xem nào”
“Đâu phải ai cũng diễn giỏi như cô”

Takemichi nghe con ả đó phàn nàn liền khó chịu mà nói lại một câu, Azami nghe vậy liền nhướng mày nở một nụ cười quái đản rồi chỉ tay về phía căn phòng bà đang ngồi, hiểu ý cậu liền cúi đầu miễn cưỡng gật đầu, cậu nhắm mắt sắp xếp lại cảm xúc của bản thân rồi ngẩng mặt nhìn thẳng vào cái điện thoại nắp gập kia, cậu bắt đầu bày ra một vẻ mặt khốn nạn như thể bản thân thật sự là người đã lừa dối tất cả những người kia

Azami đứng quay lại từng biểu cảm, lời nói có phần chói tai từ cậu mà không khỏi thích thú, chỉ cần cho đám người kia xem cái đoạn ghi hình này thôi thì chắc chắn cậu sẽ chẳng còn cơ hội nào để trở về bên họ nữa, tất cả bọn họ sẽ lại chán ghét mà căm phẫn cậu thôi. Takemichi hạ mình làm theo lời ả nói cho tới khi đoạn phim được quay xong, cậu thấy con nhỏ đó đã hạ điện thoại xuống liền nghiêm giọng nói

“Xong rồi đấy, mau thả bà tôi ra đi”
“Được thôi”

Nói rồi con nhỏ đó liền quay sang Dosu, không nói lời nào, Dosu đi thẳng sang căn phòng bên cạnh hất cằm ra hiệu cho hai tên đàn em, bọn nó liền gật đầu tháo cái bịt mắt của bà ra. Takemichi vừa bước ra khỏi phòng đã chạy ào tới bên bà, cậu cố gắng treo lên một nụ cười trấn an bà khi thấy bà đang có vẻ bàng hoàng trước khung cảnh xung quanh

“Take-chan, con đưa bà đến đâu vậy hả?”
“Con xin lỗi bà nội, có một chút sơ sót trong kế hoạch của con rồi nên bây giờ bà quay về trước đi nhé, con sẽ mang bất ngờ đến cửa tiệm cho bà sau”

Cậu cố gắng hết mức có thể để che giấu đi cái cảm xúc lo sợ của bản thân, cậu cũng thuận theo kế hoạch mà con nhỏ kia dùng để dẫn bà tới đây mà nói dối bà. Bà nội thấy vậy cũng không nói gì thêm mà cười hiền nhìn cậu rồi đứng dậy rời đi. Takemichi khoác tay bà mà từ từ đi về phía cửa nhưng nào ngờ đâu tên Dosu lại kéo tay cậu lại, cậu khó hiểu mà chau mày quay ra sau nhìn hắn và con nhỏ Azami kia

“Bọn mày muốn gì nữa hả?!”
“Tao đồng ý thả bà mày chứ tao có đồng ý để mày đi đâu?”

Takemichi trợn mắt nghiến răng mà nhép miệng nói với Azami, ả thấy vậy liền nở một nụ cười giả tạo tiến đến thì thầm bên tai cậu làm cho cậu đơ người, cậu đã làm theo lời ả rồi mà ả còn muốn cái quái gì nữa chứ?

“Bà ơi, con có chuyện muốn nói với Takemichi-kun nên là bà về trước được không ạ? Con có cho người đến đón bà ở trước cửa rồi, bọn con nói chuyện với nhau một tí rồi cậu ấy sẽ về ngay thôi”

Azami đeo lên cái lớp mặt nạ kia mà nói với bà, Takemichi vừa nghe hết câu đã quay mặt nhìn ra cửa thì cậu thấy có một chiếc xe hơi đậu ở đấy thật nhưng làm sao cậu biết chắc được con nhỏ này sẽ không giở trò nữa chứ? Ả bắt cậu ở lại thì chắc chắn muốn làm gì nữa rồi. Azami thấy cậu đang trừng mắt nhìn thì ả liền đi tới kéo cậu ra xa bà vái bước mà nói

“Tao đã nói là nếu mày làm trái ý tao thì tao sẽ cho bà già đó trở nên què quặt mà đúng không? Mày yên tâm đi, nếu mày vẫn nghe lời thì tao sẽ không làm gì bà già đó đâu, trên xe có một thiết bị định vị và một cái camera, tất cả mọi thứ đó đều sẽ báo về cái máy này”

“Tao sẽ cho mày xem cả lộ trình nếu như mày muốn nhưng nếu mày vẫn không đồng ý vậy thì tao đành phải tiễn bà nội thân yêu của mày đi một đoạn rồi”

Azami vừa nói vừa đưa ra một cái máy có hình ảnh bên trong chiếc xe hơi ngoài kia và cả vị trí của nó. Cậu lưỡng lự mà nhìn ả rồi lại quay mặt sang nhìn bà, đứng một hồi lâu cậu cũng đành chấp nhận với ả nhưng cậu vẫn không quên để cho ả một lời cảnh cáo

“Tôi đồng ý, nhưng nếu cô dám đụng một ngón tay vào người bà thì chính tay tôi sẽ tiễn cô xuống địa ngục”

Azami không biết sợ mà nhếch môi gật nhẹ đầu với cậu, Takemichi kiềm chế bản thân mà quay lại bên bà vẽ lên một nụ cười

“Bà nội về trước nhé, con ở lại nói chuyện một tí rồi sẽ về ngay”
“Ừm...Vậy...bà đi đây”
“Vâng, tạm biệt bà nội”

Dosu nhìn sang hai tên đàn em ra hiệu cho bọn nó dẫn bà ra xe, Takemichi đứng ở trong nhìn bà đang bước lên chiếc xe mà lòng cứ thấp thỏm lo lắng. Chiếc xe vừa chạy đi thì cậu liền nhăn mày quay sang nhìn con nhỏ đó, Azami cũng hiểu chuyện mà chìa ra cái máy kia cho cậu quan sát còn ả thì nhấn gửi đoạn clip khi nãy cho từng người trong Touman và cả Thiên Trúc

Takemichi đứng trầm ngâm một tay cầm máy quan sát một tay đưa lên miệng mà không ngừng cắn móng tay. Mãi đến khi thấy bà đã an toàn trở vào nhà trên màn hình thì cậu mới có thể bỏ đi cục đá nặng trăm tấn đang đè trên vai mình mà thở phào một hơi, chợt Azami lại đi đến thẳng tay giật lấy cái máy ấy từ tay cậu

“Cô còn muốn gì ở tôi nữa hả?”
“Muốn chơi đùa với mày một tí thôi ấy mà”

Nói rồi con nhỏ đó liền bỏ đi quay về căn phòng khi nãy mà cậu đã đứng ghi hình, Takemichi thắc mắc mà nghệch mặt nhìn ả bước đi, cậu quay sang nhìn Dosu thì thấy hắn đang thản nhiên mà lấy ra điếu thuốc châm lửa lên hút, cả hai tên đàn em đứng cạnh hắn cũng bình thản đứng yên đấy mà không nói lời nào, cả ba chỉ lạnh mặt hướng mắt về phía cậu

Azami nhanh chóng quay lại chỗ cậu, trên tay ả còn cầm lấy con dao khi nãy đã đâm xuống bàn, Takemichi trên trán xuất hiện ngã tư nhìn chăm chăm vào ả

“Bây giờ tao với mày chơi một trò chơi nhé, ai đổ máu trước thì người đó thua

Vừa dứt cậu thì mặt cậu mang đầy vẻ hoang mang mà nhìn ả, ngay cả tên Dosu cũng phải nhíu hàng mày hạ điếu thuốc trên tay mà quay sang hỏi gắt ả

“Này, mày đâu có nói chuyện này sẽ có trong kế hoạch đâu!? Tao bị cuốn vào rồi lại phải đi trại cải tạo à!!?”
“Mày bình tĩnh xem nào, tao sẽ lo liệu hết mọi chuyện, mày không cần sợ đến thế đâu”

Azami khó chịu lườm Dosu mà nói lại, hắn và hai thằng đàn em nghe vậy cũng khẽ nuốt nước bọt mà quay về chỗ cũ đứng im lặng. Takemichi nhíu mày sâu nhìn con dao trên tay ả, cậu cảm nhận được nguy hiểm đang ở ngay sát bên cậu, cậu không lên tiếng trả lời ả mà từ từ lùi về phía sau, Azami thấy cậu di chuyển liền nở nụ cười quái dị mà cầm lấy con dao tiến tới

“Mày sao thế? Không muốn chơi à? Thôi nào, chơi cùng tao đi, sẽ rất vui đó”

Cậu không trả lời lại cái giọng kinh tởm ấy mà cứ tiếp tục lùi về sau, đột nhiên Azami lại chạy ào tới, cậu cũng vì vậy mà bất ngờ vấp chân trong lúc đang vội vàng lùi về sau, cậu ngã nhào ra đất còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy con nhỏ đó cầm con dao ngồi lên người cậu đang định đâm xuống

Takemichi hoảng hốt chụp lấy cổ tay ả, mồ hôi chảy đầy trên mặt cậu, Azami vẫn cứ điên cuồng bật cười mà dùng tay nhấn con dao xuống, cậu cảm thấy tình hình không ổn vì tư thế có chút không thuận và tay cậu đang run quá nên cậu liền đẩy tay ả sang hướng khác làm ả ngã sang bên cạnh rồi lật đật đứng dậy

Cậu liên tục thở dốc mà nhìn ả nhưng chưa được bao lâu thì ả lại một lần nữa đứng dậy nhào tới chỗ cậu, Takemichi vội chụp hai tay ả lại mà to mắt nhìn vào con dao kia. Ba tên kia từ nãy giờ đứng nhìn mà cũng hoảng loạn không kém, dù cho cái tướng có hổ báo cỡ nào thì bọn chúng vẫn chỉ là những tên hèn nhát thôi

Cậu duy trì tư thế kiềm chặt ả thì đột nhiên ả lại gạt chân cậu làm cậu một lần nữa ngã nhào ra đất nhưng may mắn là do cậu vẫn còn giữ tay ả tránh xa mình nên con dao vẫn chưa chạm vào da thịt cậu. Azami vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà nằm trên đất vật lộn với cậu, Takemichi không muốn phải mạnh tay với con gái, dù cho ả có khốn nạn đến đâu thì ả vẫn trong hình hài một nữ nhân, cậu không thể làm ả bị thương được. Cả hai cứ thế mà vật nhau trên đất và rồi

Phập!!

“AAAAAA...”
_________________________
Haizz chắc hnay ra một chương thui hé mn, tầm hai ba ngày nữa tui quay lại, muahahahahahaha