[AllTake] Comeback

Chương 127



https://youtu.be/BHTqvz-0heQ

(Xem trên wordpress hoặc web wattpad để nghe nhạc)

Author: ThatNghiep

Ngày 25/6/2019.

Takemichi ngồi bệt dưới đất tựa đầu vào bia đá, ngẩn ngơ ngắm nhìn vâng trăng tròn sáng rực trên trời cao. Đêm mùa hè ở nghĩa trang yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây xào xạc và tiếng ve sầu kêu inh ỏi suốt đêm.

Tiếng bánh xe lăn trên nền đất khiến Takemichi giật mình vội quay đầu, đôi mắt cậu sáng lên, rồi lồng ngực bỗng nặng nề.

Người kia ngồi trên xe lăn, hai bàn tay gầy trắng nhợt như da bọc xương nắm bánh xe đẩy về phía trước, từ từ đến trước chỗ của Takemichi. Mái tóc trắng đã lâu không cắt nay dài đến ngang vai, quầng thâm mắt khiến hốc mắt sâu hơn, gương mặt gầy hơn so với lần trước gặp mặt, cả người mặc bộ đồ đen càng khiến cơ thể trông gầy guộc hơn.

Takemichi ngó quanh, tự hỏi sao hôm nay hắn chỉ đến một mình. Trước đây lần nào cũng có mấy tên theo sau đuôi bảo hộ kia mà?

Hắn dừng xe lăn trước bia đá cạnh cậu, sau đó nghiêng người về phía trước rồi ngã nhào xuống đất. Takemichi hoảng sợ, cậu muốn đỡ hắn dậy nhưng hai bày tay chỉ vụt qua không khí.

Dù trải qua cả trăm lần như thế, Takemichi vẫn không bao giờ quen được cảm giác này, cậu hụt hẫng đến đau lòng, hai mắt đỏ hoe. Mà người kia đã dùng hai tay chống trên đất, chậm chạp gượng người ngồi dậy đối diện với bia đá mà Takemichi đang ngồi.

Hơi thở của hắn rất nhẹ, yếu ớt đến nỗi như bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, thế nhưng đôi mắt đen láy bỗng sáng hơn hẳn. Cả người hắn luôn u ám nặng nề, vậy mà lúc này cảm giác hắn đang nhẹ nhõm thoải mái như trút được gánh nặng.

Takemichi phút chốc ngẩn người, đôi mắt đen láy của hắn sáng lấp lánh, trên gương mặt ấy nở một nụ cười rạng rỡ như mười ba năm trước chưa từng thay đổi, nhẹ giọng gọi tên cậu.

"Takemitchy."

Takemichi mím môi, cậu cũng nở nụ cười theo đối phương, giơ tay nhẹ chạm lên gương mặt của hắn, tưởng tượng hơi ấm của người này truyền qua tay cậu, nhẹ giọng gọi tên hắn.

"Manjirou."

Mikey mỉm cười đưa tay chạm lên bia đá, ánh mắt của hắn vô cùng dịu dàng:

"Sinh nhật vui vẻ, Takemitchy."

Takemichi chớp mắt, cậu ở đây một mình nên quên mất ngày tháng, hoá ra hôm nay đã là sinh nhật của cậu. Tên Manjirou này vậy mà lại nhớ kĩ sinh nhật của cậu.

Mikey bỗng ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên cao, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh trăng cũng lấp lánh ánh sáng bàng bạc, hắn cười nói:

"Mới đó mà đã một năm rồi... Dù sao thì hôm nay... cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc. Tao... đã được giải thoát rồi."

Takemichi giật mình, mọi chuyện kết thúc? Lẽ nào liên quan đến Bonten? Mikey cúi đầu nhìn vào bia đá nhưng tầm mắt hắn chẳng đặt ở đó, dường như đang nhìn xa xăm một nơi nào.

"Tâm trí tao nhẹ bẫng, rất nhiều kỉ niệm bỗng ùa về. Ký ức hồi trẻ ranh tao đã cùng với rất nhiều thằng nữa đánh nhau, cùng nhau khóc, cùng nhau cười... Ký ức về Touman... Và ký ức về mày nữa, Takemitchy..."

"Bắt đầu từ đâu nhỉ...? À... Kiyo... Tên gì ấy nhỉ... Tao quên mất rồi. Ha ha."

Mikey nghiêng đầu, đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc trắng khỏi mi mắt, nhớ về ký ức đầu tiên hai người gặp nhau, hắn vô thức mỉm cười:

"Vào lần đầu tao gặp mày, mày đã bị cái tên Kiyo gì đó đánh cho tơi tả vì thua cược. Vậy mà lúc đó bờ vai mày lại to lớn hơn ai hết, cứ như thể mày đang gánh vác nhiều thứ quan trọng. Lúc đó tao đã thấy ánh sáng từ bóng lưng của mày. Tao tưởng như tao đã nhìn thấy anh Shinichirou khi nhìn mày."

Nụ cười trên môi hắn hơi cứng lại, Mikey gượng gạo đưa tay gãi đầu, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn:

"Tao... bỗng chú ý đến mày. Sau này ngẫm lại, có lẽ khi ấy là lúc hạt giống đó xuất hiện rồi nhỉ?"

Takemichi ngồi bệt trên đất đối diện với Mikey, cậu nghiêng đầu khó hiểu. Hạt giống gì cơ?

Mikey đã thả tay xuống, tiếp tục cười nói:

"Lúc Hina tát tao, mày nói sẽ không từ bỏ cô ấy lần thứ hai đâu. Lúc đó tao đã không hiểu mày nói gì, nhưng hoá ra vì tương lai mười hai năm sau Hina đã chết, đó là lý do cho quyết tâm của mày."

"Nhưng mà dù lúc đó tao không hiểu, tao vẫn cảm giác lúc đó mày ngầu lắm. Tao đã thử tưởng tượng cảnh tao cũng dũng cảm bảo vệ người tao thích sẽ có dáng vẻ thế nào... Ha ha..."

Takemichi đưa tay muốn bóp má, đúng hơn là hõm má gầy guộc của đối phương, kiểu gì cũng thấy cái cách hắn cười quá gượng gạo, nó làm cậu đau lòng. Mikey cô độc cả đời, cậu chưa từng thấy hắn thích ai... nhưng nếu Mikey yêu ai, có lẽ hắn sẽ toàn tâm toàn lực bảo vệ người đó nhỉ?

Mikey nuốt nước bọt, hắn hơi cụp mắt xuống, giọng nói thấp dần đi:

"... Lúc đó... tao đã thấy mày và Hina ở bên nhau thật sự rất tốt, một cô gái hết lòng vì người mình yêu. Tao đã nói... mày hãy quan tâm cô ấy nhỉ?"

"Sau này... tao đã có chút hối hận..."

Hối hận gì cơ chứ? Takemichi vò tóc đối phương, dù rằng tay cậu chẳng chạm được vào người hắn.

Mikey chớp mắt, trái tim có chút đau nhói, hắn cố nhớ chuyện tiếp theo như đang lảng tránh. Hắn nhớ về con đường dọc sông ấy, khoảnh khắc chiều tà khi mặt trời buông xuống, một Mikey vô địch đã tự hào nói rằng...

"Mày có nhớ khi ở dọc sông, tao đã nói gì không? Tao đã nói tao sẽ tạo nên một thời đại bất lương mới..."

Nhớ về hiện tại, nụ cười Mikey mang theo chế giễu chính bản thân quá khứ của hắn, một quá khứ trẻ con ngu ngốc... và cũng quá đỗi tốt đẹp. Mikey nhớ về những người đã chết, những cái chết luôn đè nặng trên vai khiến hắn mất ngủ hàng đêm, khiến hắn khổ sở, khiến hắn tuyệt vọng.

Cái ước mơ của tuổi trẻ, sớm đã bị đốt trụi thành tro tàn.

"Tao đã không thể tạo một kỉ nguyên mới, tao thậm chí còn không thể bảo vệ bất kỳ ai...Takemitchy. Tao..."

Takemichi mím môi, người đối diện cúi thấp đầu, khó mà nhìn rõ đôi mắt đen láy ấy nhưng cậu biết... Tên ngốc này đang đau khổ. Cậu nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy vỗ lưng hắn. Một cái ôm chẳng thể chạm vào, một cái ôm chẳng thể cứu rỗi được cả hai.

Mikey chớp mắt, hắn bỗng ngẩng đầu nhìn chằm chằm bia đá như đang tưởng tượng một người ở trước mặt hắn, u ám quanh người dần biến mất, hắn nhẹ nói:

"Dù sao thì... Lúc mày cố cản Touman đánh với Moebius, tao đã từng khó chịu lắm. Nhưng mà tao cứ thấy mày dù bị đánh thế nào, đôi mắt của mày vẫn đầy quyết tâm như vậy."

Mikey nhớ chuyện cũ ngày xưa, mọi hình ảnh vẫn khắc sâu trong trí nhớ, hắn bỗng phì cười, càng nhớ càng ôm bụng cười một trận:

"Mày nổi giận khi tao và Draken đánh nhau, ha ha!! Vì bọn tao phá nhà mày nhỉ? Rồi mày bỗng lao vào đống rác, trên tóc mày... Ha ha ha!!!!"

Takemichi đỏ bừng mặt, hai tay run run chỉ muốn bịt cái miệng đang cười ha ha một trận của người trước mặt. Mười ba năm rồi mà sao tên này còn nhớ rõ quá vậy? Cái ký ức đen tối đó đừng có nhắc lại nữa.

Nhưng mà cái tên này bỗng cười trẻ con đầy thoải mái như ngày xưa, trái tim Takemichi cũng ấm áp, miệng mắng mà vô thức cười cùng với đối phương:

"Bọn mày phá hết đồ vật kỉ niệm của tao. Lúc đó tao chỉ ước đấm chết hai thằng đần bọn mày thôi."

Dường như vì cười lớn mà cơ thể yếu ớt của Mikey không thể chịu được, phút chốc đã ho khan, gương mặt dần tái nhợt. Takemichi hoảng sợ đưa tay cố vuốt lưng hắn trong tuyệt vọng. Hai bàn tay gầy cấu mạnh trước ngực, Mikey cố hít thở đều đặn, giọng nói ngắt quãng mà vẫn nở một nụ cười vui vẻ:

"... Nhưng mà... mày bỗng quát mắng hai bọn tao. Khi đó dù buồn cười... tao lại thấy mày ngầu lắm."

"Sau này... tao mới hiểu mày đã cố ngăn nội chiến giữa tao và Draken, bởi vì mày biết Draken sẽ chết."

Hơi thở dần ổn định trở lại, Mikey chớp mắt, hắn dịu dàng nhìn vào bia đá, nhẹ nói:

"Lúc Draken bị đâm, tim tao như ngừng đập. Vậy mà khi tao thấy mày ở cạnh cậu ấy, tao đã bình tâm hơn hẳn... Mày không biết đánh đấm, sức lực mày rất yếu, vậy mà lúc đó tao cứ vô thức tin tưởng mày, tao tin rằng mày sẽ cứu được Draken."

Khoé mắt Takemichi hơi đỏ lên, cậu gật gật đầu. Khoảnh khắc Mikey đang đánh nhau nhờ cậu bảo vệ Draken, Takemichi vẫn chưa bao giờ quên được. Đó là lần đầu tiên trong đời có người tin tưởng cậu như vậy.

"Và mày đã cứu được cậu ấy, lúc đó chắc mày không biết, tao đã lén ở một góc mà bật khóc vì lo lắng đấy."

Takemichi bối rối gãi đầu. Không, cậu biết, cho nên mới ấn tượng về người này. Một tổng trưởng Touman kiêu ngạo vô địch lại lặng lẽ trốn ở một góc bật khóc. Hình như là lúc đó... cậu đã bắt đầu quan tâm người này rồi.

Mikey nhớ lúc hắn trốn ở một góc khóc vì lo lắng có chút buồn cười, nhưng Takemichi đã từng kể về một tương lai Draken đã chết. Lòng hắn mềm mại ấm áp, người này đã bảo vệ Draken, nhưng cũng bảo vệ hắn.

Hai ngón tay vân vê nhau, Mikey ngập ngừng hồi lâu, hắn mới nhỏ giọng nói tiếp:

"Tao... đã đưa cho mày bang phục tao mặc lúc thành lập Touman. Tao... là kiểu người rất trân trọng đồ vật trong quá khứ, dù có nát mèm thế nào, tao vẫn giữ thật kĩ. Đó là lần đầu tiên... và duy nhất tao cho một ai đó món đồ quan trọng với tao đến vậy."

Takemichi mím môi, hốc mắt bỗng đầy nước. Cậu nhớ bộ bang phục đó. Dù căn phòng cậu có dơ bẩn thế nào, mọi thứ có rối tung đi chăng nữa, bộ bang phục ấy vẫn luôn được giặt ủi hàng tháng, sau đó được cậu xếp gọn cất cẩn thận trong tủ quần áo.

Cậu... trân trọng nó lắm. Cậu... vô cùng trân trọng nó... như với người này vậy.

Mikey nhớ hình ảnh ở sân thượng bệnh viện, hắn mím môi nhưng khoé môi vẫn nhếch cao lên vì nhịn cười.

"Trên sân thượng bệnh viện, mày mặc bồ đồ loè loẹt ngu ngốc không thể tả, tao đang diễn để ép mày nói ra mà phải phì cười."

Takemichi trợn mắt, cậu cố nhớ mình đã từng mặc cái gì. Hình như là đeo kính râm, mặc áo sơ mi mở ba cúc áo, mặc quần đùi ngả ngớn vì tự hào... Càng nhớ hai tai cậu càng đỏ lên, lúc đó cậu đúng là thằng đần tự cao tự đại, ngốc thật sự.

Trên môi vẫn còn mím vì nhịn cười, trái tim hắn mềm nhũn, Mikey cũng không biết ánh mắt của chính bản thân hắn dịu dàng đến mức nào.

"Nhưng dù mày trông ngốc nghếch thế nào, dáng vẻ buồn cười thế nào... tao vẫn..."

Mikey bỗng khựng lại khiến Takemichi tò mò, hắn cúi đầu, một lúc lâu mới nói tiếp:

"... Tao của thời trẻ tuổi ngu ngốc đó đã không nhận ra... Tao đã thay đổi... Hạt giống của thứ không nên xuất hiện trên đời đã nảy mầm trong trái tim của tao."

"Tao đã... vô thức bắt tay mày thật mạnh."

Takemichi gãi đầu, thầm nghĩ đúng là vậy thật. Cái tên này nắm cái tay bị thương của cậu mà bóp mạnh, cậu đi về nhà mà than đau không tả nổi. Lúc đó cậu đã khó hiểu, bây giờ nghe Mikey giải thích càng không hiểu.

Hạt giống gì vậy?

Đáng tiếc Mikey không thể nghe cậu nói, hắn cũng chẳng thể thấy cậu, dường như đã chìm trong ký ức:

"Rồi sau ngày hôm đó, mày vẫn có gương mặt đó, nhưng ánh mắt mày thay đổi, không phải là ánh mắt đầy quyết tâm mà tao vẫn vô thức dõi theo nữa. Tao tưởng bản thân nghĩ nhiều nên tao đã không nói gì cả."

Takemichi ngẩn người.

Mikey bật cười:

"Tao phát hiện mày trở lại... vào ngày bổ nhiệm chức đội trưởng đội ba. Takemitchy, mày có nhớ lúc ở nhà tắm công cộng không? Ha ha!!! Thằng đần Kenchin gội đầu mà sợ dầu gội vào mắt ấy! Trước mặt mày đi khoe khoang cơ bụng... Tao thừa nhận lúc đó tao đã cố ý đấm Kenchin."

Dù hắn tự biết bản thân đang tự nói chuyện một mình, Mikey vẫn gượng gạo đưa tay che nửa mặt bên dưới như sợ "người kia" nhìn thấy, ngập ngừng cười nói:

"Ha ha... Tao khi đó... đã không thích mày nhìn người khác rồi..."

Tại sao lại không thích? Takemichi càng nghe càng lùng bùng đầu óc.

Mikey ngừng cười, đôi mắt của hắn dần u ám, hắn hơi ngửa đầu ra sau, chậm chạp thở dài một hơi:

"Tao chắc chắn hơn việc mày đã trở lại, vào cái khoảnh khắc mày đấm Kisaki. Khi đó mày biết Kisaki là ngọn nguồn của tất cả, nhưng không một ai tin mày nhỉ?"

"... Tao ngu thật. Khi đó tao chỉ muốn Touman lớn mạnh, tao đã nghĩ Kisaki là người có thể giúp tao thực hiện ước mơ."

"Baji rời bang, mọi người nói tao không cần lo vì tính cậu ấy vốn vậy. Tao biết, nhưng lòng tao không yên. Quanh tao có vô số người, thế nhưng cuối cùng tao lại chọn mày, một người mới gặp hai tháng để cùng tâm sự."

Tim Takemichi như ngừng đập. Cậu bối rối nhìn trái phải, cuối cùng vòng tay ôm hai gối, tựa cằm lên gối chờ đợi Mikey nói ra đáp án cho câu hỏi cậu tự hỏi từ lâu.

Mikey ngẩn người ngắm nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên cao, trái tim vô thức hẫng một nhịp. Ngày hôm nay thật giống đêm đó, hắn cũng ngồi ngửa đầu nhìn trăng, bên cạnh là người tóc vàng đang bất tỉnh.

Rồi chẳng biết khi nào từ ngắm trăng, hắn đã cúi xuống và ngẩn ngơ ngắm nhìn người nọ... Mikey khẽ cười:

"Tao còn nhớ rõ lắm, hôm đó là một ngày trăng tròn và sáng rực... như hôm nay vậy. Tao đã ngồi bên cạnh và chờ mày tỉnh. Bình thường tao chẳng kiên nhẫn vậy đâu, cũng không hiểu sao chỉ riêng mày là tao lại vậy nữa."

Takemichi nghiêng mặt ồ lên, vậy là cả chính chủ cũng không biết lý do tại sao. Thế là cả hai đứa chẳng ai biết lý do vì sao bỗng quan tâm lẫn nhau như thế nhỉ?

"Tao đã nghĩ mày là người duy nhất tao có thể buông xuống hình ảnh của một tổng trưởng Touman, một Mikey vô địch đáng sợ khó gần, là người duy nhất tao có thể mỉm cười rồi... nói ra lo lắng của bản thân."

"Chắc mày sẽ không bao giờ biết đâu... Mày là người duy nhất mà tao từng kể về Baji và các thành viên tạo lập Touman. Tao tin mày sẽ đưa được Baji trở về, giống như việc mày cứu Draken vậy."

Takemichi gượng người. Cậu chậm chạp chôn mặt vào hai gối, cổ họng nghẹn ắng, nước mắt trong suốt chực chờ rơi xuống. Cậu thất bại rồi, cậu đã... không thể cứu được Baji.

Mikey đưa tay cào tóc, hắn nhắm mắt rồi thở dài một hơi:

"Lúc Baji nói sẽ phản bội ấy, tao cũng không muốn đánh với Baji đâu, nhưng tao không chỉ là Mikey, bạn của Baji, tao còn là tổng trưởng Touman. Nhưng mà khoảnh khắc tao đứng trước Touman, tao đã vô thức nhìn mày, tao thấy mày lo lắng, mày từng nói Baji không phản bội Touman, tao bỗng tin suy nghĩ của bản thân."

Takemichi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người tóc trắng kia. Quầng thâm mắt của hắn như không ngủ mười ngày liên tiếp, hai gò má hóp vào, gương mặt tái nhợt trông như một xác sống vừa bò khỏi mộ. Vậy mà đôi mắt đen láy kia đầy sức sống và dịu dàng đến mức khiến Takemichi như ngừng thở.

"Lần đầu tiên trước mặt toàn thể Touman... tao đã thể hiện ra một khía cạnh khác của tao. Không phải một Mikey vô địch, mà là một Mikey trẻ con... Tao đã... vô thức nghe theo mày, Takemitchy."

Mikey nghiêng đầu, hắn nhắm mắt lại và chìm trong ký ức, những ký ức tưởng chừng đã lãng quên từ lâu. Hoá ra... hắn vẫn nhớ rõ đến vậy, nhớ cả cái cảm giác lồng ngực như nóng phỏng vì lửa giận, nhớ cái cảm giác đầu óc hắn trắng xoá như tờ giấy trắng rồi tất cả nhúng vào một hồ mực đen.

Chẳng rõ trên dưới, chẳng rõ trái phải... cũng chẳng rõ đúng sai.

"Lúc Baji tự sát, tao đã hoàn toàn đánh mất chính bản thân. Tâm trí tao trống rỗng. Việc duy nhất tao nghĩ ra được là... tao sẽ giết Kazutora. Cách nhanh nhất và dễ nhất để tao thoả mãn cơn giận dữ trong tao chỉ có cái đó thôi."

"Tao không nhớ rõ chuyện lúc đó lắm, mọi thứ đều mờ nhoè cả... Nhưng mày đã đứng ra cản tao nhỉ? Lúc đó tao mất trí rồi, tao đã đánh mày, nhưng mà mày vẫn cứ