Author: ThatNghiep
Lấy tay làm lược, cậu nằm viện ba ngày nên ba ngày này không dùng kéo vuốt tóc lần nào, cả đầu tóc vừa mềm vừa xù. Takemichi cởi quần áo bệnh nhân thay bằng quần áo thường ngày.
Cậu ngán cái cái mùi sát trùng của bệnh viện lắm rồi. Trong khoảng thời gian này cảnh sát cũng không cho phép ai đến gặp nhưng cũng đặc cách cho cậu, thậm chí còn tới tận giường bệnh để lấy lời khai.
Takemichi là người ngăn cản hành động giết người của Pachin, còn nếu bảo cậu tham gia tổ chức đánh nhau thì Moebius đánh úp, cậu là người bị hại mới phải. Cho nên cuối cùng phía cảnh sát cũng không quy tội gì cho cậu cả.
Cậu chậm chạp cử động tay trái đang được treo ngang ngực, bàn tay trái đau nhức không tả nổi. Lúc trước đã từng bị Kiyomasa đâm dao xuyên tay, bây giờ cái bàn tay tội nghiệp này vẫn phải chịu khổ.
Nhìn chú cảnh sát đã chăm sóc mình ba ngày nay đang ngồi canh ở ngoài, Takemichi cúi đầu:
"Hôm nay con có thể gặp bạn con được chưa ạ?"
Chú cảnh sát cười hiền, gật đầu dẫn Takemichi rời khỏi bệnh viện, lên xe cảnh sát đến đồn. Takemichi được dẫn đến phòng gặp phạm nhân, giữa hai bên có mặt kính thuỷ tinh ngăn cách, y hệt như lúc cậu gặp Draken trong tù.
Pachin được dẫn ra, vừa thấy Takemichi đã sáng rực hai mắt:
"Takemichi! Tay mày thế nào rồi?"
Takemichi mỉm cười:
"Tao ổn rồi. Mày thì sao?"
Pachin ấp úng: "Tao... Cũng tốt. Ba mẹ tao đang giận lắm, nhưng mà chuyện tao đâm người là không thể chối bỏ, chắc phải vào trại cải tạo thôi. Có điều.. bên cảnh sát nói bọn họ đang xem xét gì đó."
Takemichi dùng tay phải chống cằm, cười hỏi:
"Mày có thấy lạ không?"
Pachin tròn mắt. Takemichi hỏi tiếp:
"Đầu tiên. Vì sao Moebius chỉ tấn công bạn của mày? Sau khi tống tiền bất thành thì ý định cưỡng hiếp bạn gái của bạn mày? Bạn mày có thù với Moebius không? Hay Moebius với mày có thâm thù đại hận gì mà bọn nó phải cố sức hại bạn mày như vậy?"
Pachin giật mình. Đúng vậy, Daki đã không làm bất lương được một năm, cậu ấy chuyên tâm cố gắng vì bạn gái, sao có thể gây thù gì với đám Moebius được? Mà Pachin cũng chưa từng gây hấn gì với Moebius cả.
"Thứ hai. Mày không thấy lạ khi Moebius biết chỗ đánh úp bọn mày. Khi bọn mày vừa xử xong Osanai, tại sao cảnh sát liền đến?"
Pachin hít một hơi thật sâu, ấp úng hỏi:
"Ý mày đây là một âm mưu?"
Nghe tiếng gõ cửa, Takemichi quay đầu gọi:
"Vào đi."
Pachin ngỡ ngàng nhìn hai người bước vào, đó là Daki và Maiko.
"Daki? Sao mày lại ở đây?"
Daki thấp giọng:
"Tao biết mày đang rất hoang mang. Nhưng ân nhân tao kể với mày... chính là Takemichi."
Maiko là bạn gái Daki vốn bị thương nặng mới phải, giờ lại lành lặn đứng đây. Pachin nghĩ ra gì đó, hoang mang hỏi:
"Ý mày là gì hả Takemichi, mày là người sắp xếp tất cả sao? Mày đã hại mọi người ư?"
Takemichi: "..."
Mitsuya mắng cả đội 3 là đồ ngốc cũng chẳng sai.
Nghe không lọt tai, Maiko lập tức đập bàn:
"Takemichi-kun là người cứu tôi, hại cái gì mà hại? Ai đời đi lập mưu hại đời người khác rồi mà lại xông ra cứu? Bị ngu hả?!!!"
Pachin: "..."
Daki hít một hơi thật sâu, ngồi xuống ghế giải thích tất cả mọi chuyện.
Sau cái ngày Takemichi cứu được Daki và Maiko, Takemichi đã nhắn tin cho Daki nói cậu nên cẩn thận, đám đó có vẻ đã nhắm Daki rồi, không hôm nay thì hôm khác, không người này thì người khác.
Đúng thật vậy, ngay sau đó ba mẹ của Daki đã bị tấn công trên đường về nhà. Daki bật khóc:
"Tao xin lỗi Pachin, bây giờ gia đình tao đã phải chuyển đến quê nội tao tạm thời sinh sống. Gia đình tao quá sợ hãi, tao thật sự sợ lắm. Tao bị dồn đến đường cùng rồi, gia đình tao hận tao. Takemichi đã hỏi tao có quen biết ai thuộc băng nhóm khác không, nếu có hãy nhờ sự cứu trợ của họ xem sao. Tao nhớ đến mày, Touman là băng nhóm duy nhất chống lại Moebius..."
Pachin lắp bắp: "V-Vậy sao mày lại phải nói dối tao về tình trạng của bạn gái mày?"
Maiko lập tức đáp:
"Vì kế hoạch cưỡng hiếp của chúng thất bại nên bọn chúng tìm đến nhà tôi, rồi tìm đến cả bệnh viện để giết tôi đấy anh có hiểu hay không? Vì phóng đại chuyện tôi bị thương nặng sắp chết mà bọn chúng mới bỏ qua cho tôi đấy!"
Pachin ngỡ ngàng, lúc này mới biết cái mà Daki nói với mình chỉ là một góc nhỏ trong những điều họ phải chịu đựng.
Takemichi thở dài:
"Chuyện tao cứu Daki và Maiko là hoàn toàn tình cờ. Tao chỉ biết chuyện họ liên quan đến Touman và mày sau khi Daki bảo tao rằng mày là bạn thân của cậu ấy. Bọn chúng đã nhắm mày rồi Pachin, không phải Daki hay Maiko thì cũng là một người bạn nào đó của mày thôi. Và mày hỏi tao đã lập kế hoạch hại mày? Vậy tao hỏi lại, ai là người đã bảo mày giết chết Osanai?"
Hai mắt Pachin mất tiêu cự, hắn nhớ ra kẻ đã nói chuyện với mình, câu nói phải giết chết Osanai của gã vang vọng trong đầu Pachin mãi không mất đi.
Takemichi tiếp tục nói:
"Mày có thể không tin tao cũng không sao, nhưng tao nói cho mày biết trước. Mục đích của kẻ đó là cắt đứt từng người một bên cạnh Mikey. Kẻ đó đã muốn mày vào tù thì dù hôm nay mày không vào tù, kẻ đó sẽ tiếp tục khiến cho mày không tiếp tục ở cạnh Mikey được. Sau mày sẽ là những người khác trong Touman. Nếu mày muốn bảo vệ bạn mình thì nhất định phải làm như theo tao nói, tương kế tựu kế với kẻ địch."
Takemichi im lặng chờ đợi Pachin suy nghĩ, bầu không khí nặng nề vô cùng. Mãi một lúc sau, Pachin mới cất lời:
"Tao không biết mày giấu bao nhiêu bí mật. Nhưng mà... Tao tin mày. Nếu mày muốn hại tao thì việc gì phải đưa tay cản làm gì. Tao ngu thật, nhưng tao vẫn biết phân biệt đúng sai mà."
Takemichi bật cười, cậu đứng dậy lấy tay vuốt mái tóc mềm mại hơi xù lên của mình, dáng vẻ như sắp rời đi:
"Đừng lo, việc mày đâm Osanai đúng luật sẽ vào trại cải tạo một năm. Có điều Osanai chẳng bị thương gì cả, chỉ là vết đâm nhỏ. Daki và Maiko là nạn nhân của hắn, hai người họ đã khai mày vì bảo vệ bọn họ mà hành động. Và mày không có ý định giết Osanai, mày chỉ muốn làm hắn bị thương thôi, cảnh sát giám định mày đã dùng một con dao cùn không có lực sát thương lớn, có đâm cũng không chết được."
Pachin nghe Takemichi nói một tràng dài mà ngẩn người, đầu óc ong ong. Cái gì mà hắn không có ý định giết Osanai? Cái gì mà con dao cùn?
Pachin chợt nhớ ra con dao hôm đó mình đâm Osanai không phải là con dao mà mình chuẩn bị. Lúc đó bị đánh đến váng đầu, không kịp để ý chi tiết mà chỉ biết rút dao đâm thôi. Hoảng sợ nhìn Takemichi, cậu khẽ cười làm Pachin hiểu ra.
Hoá ra đối phương đã chuẩn bị kế hoạch từ đầu rồi.
Daki cúi đầu, thấp giọng nói:
"Osanai chắc chắn phải vào tù vì tội lỗi hắn gây ra với bọn tao. Còn phía cảnh sát đang suy xét giảm án cho mày. Takemichi, tao và Maiko sẽ cố hết sức, mày đừng lo."
Pachin ngẩn người, ngước mắt nhìn thiếu niên tóc vàng đang đứng ở phía bên kia mặt kính. Đối phương vẫy chào tạm biệt, nói:
"Tao sẽ đến thăm mày thường xuyên. Nhớ chuyện hôm nay đừng nói cho ai cả nhé, kể cả chuyện giảm án... Và đừng nhờ Touman cho tao, mày hãy tự bảo vệ nó đi."