[AllTake] Comeback

Chương 156



Author: ThatNghiep

Giới bất lương rúng động.

Đầu tiên là bang hùng mạnh mới được thành lập bởi thế hệ tàn ác S62 cực kì nổi tiếng là Tenjiku liên tục càn quét các bang lớn nhỏ ở Yokohama, trở thành bang bất lương đứng đầu thống trị cả Yokohama khiến người ta sợ hãi mỗi khi nghe tên.

Chuyện thứ hai là truyền kỳ về chủ trại chó Hanagaki Takemichi... người bỗng gia nhập Tenjiku thành đề tài nóng hổi được bất lương quan tâm. Chỉ vừa gia nhập đã làm mưa làm gió một trận, trở thành thành viên cốt cán, một Tenjiku hùng mạnh nổi tiếng với việc ác không từ buộc phải ra quy định mới về việc cấm đụng người vô tội.

Chuyện thứ ba là bang lớn nhất Tokyo là Tokyo Manji lại im hơi lặng tiếng khi thành viên chủ chốt lúc trước là Hanagaki Takemichi đã chuyển sang bang Tenjiku, đặt ra nhiều nghi vấn về việc Touman hùng mạnh đã suy tàn. Giới bất lương khu Kantou bắt đầu chia hai rẽ, một bên ủng hộ Tenjiku, một bên ủng hộ Touman.

Chuyện thứ tư là bang nổi tiếng lâu đời với nhiều thế hệ là Hắc Long đã bị Tenjiku đánh bại nhưng không rõ vì sao vẫn giữ được vị thế, hoàn toàn không sát nhập Tenjiku. Hắc Long đột ngột bành trướng thế lực với tốc độ kinh hoàng, điên cuồng càn quét các bang lớn nhỏ ở khu vực Shinjuku.

Chuyện thứ năm là tin đồn về việc Touman và Tenjiku sẽ quyết chiến với nhau, chưa rõ có chính thức hay không nhưng tin đồn đã lan rộng khắp nơi. Các bang lớn khác căng thẳng, không cần biết ai là người thắng, cái quan trọng là một khi hai bang hùng mạnh kia hợp lại làm một, vậy toàn bộ Kantou sẽ bị thống trị dưới tay.

Lời đồn càng chắc chắn hơn khi thấy Hắc Long bỗng đột ngột bành trướng thế lực, đây có thể là hành động vùng vẫy cuối cùng trước khi bị nuốt gọn, nếu đã gia nhập thì ít nhất cũng phải chiếm thế lớn. Các bang bất lương khác vô thức bắt chước theo Hắc Long, giới bất lương trong nửa tháng như rơi vào nồi dầu sôi, ngày nào cũng điên cuồng đánh nhau, cả Kantou chìm vào hỗn loạn.

...

Ngày 1/2/2006.

"Mẹ kiếp!!!"

Nửa đêm tuyết rơi trắng xoá dưới bầu trời đen nghịt, tiếng đánh đấm huỳnh huỵch cùng mắng chửi liên tiếp vang lên. Khu vực đất trống xuất hiện gần cả trăm người khiến người ta sợ hãi.

Một đám người mặc bang phục màu trắng liên tục đánh nhau đến hăng máu, tưởng là huyết chiến nội bộ, thế nhưng nhìn kĩ mới biết thấy có tận ba bang. Một bên mang chữ "Ikebukuro Criminal Black Members", một bên mang chữ "Night dust", một bên mang chứ "BD".

Là ba bang hùng mạnh của Tokyo, ICBM của Ikebukuro, Night dust của Ueno... và Hắc Long.

Hansen đấm xong một tên Hắc Long bất tỉnh, thế nhưng trên mặt chẳng có vẻ vui sướng, hắn nhíu mày, trong lòng trầm mặc.

Hắc Long từ bao giờ đã mạnh đến mức này?

ICBM liên hợp cùng Night dust mà vẫn chỉ ngang cơ, thậm chí còn...

Một tên cao to gần hai mét khí thế khủng bố khiến người ta sợ mất mật, dùng một đấm đã đánh văng một tên mặc áo ICBM văng cả năm mét bất tỉnh tại chỗ. Tóc nhuộm lam, trên bộ bang phục Hắc Long màu trắng là vô số vết máu đỏ văng lên khiến người khác lạnh người.

Hansen đấm một tên mặc áo BD đập đầu thẳng xuống đất, cách thức tàn bạo đều y hệt. Hắn lao đến đấm thẳng vào người tên hai mét kia vửa cười gằn:

"Tổng trưởng Hắc Long đời thứ mười quả là một con quái vật nhỉ?"

Dùng cẳng tay đỡ ngay trước mặt, Taiju tung một cú đấm móc đấm văng đối thủ đi, thản nhiên đáp:

"Quá khen."

"..."

Hansen nghiến răng, dù đã dùng tay chặn trước ngực đỡ lấy cú đấm kia mà lực đánh của đối thủ vẫn mạnh đến mức khiến hắn lùi ba bước về sau, đau âm ỉ không tả nổi. Taiju lao vọt đến với tốc độ cực nhanh, con ngươi Hansen co nhỏ, hắn vội bắt chéo hai tay trước mặt nhưng cú đấm của tên khốn kia mạnh đến mức đánh văng cả người hắn.

Hai cánh tay Hansen như muốn gãy nát trước sức lực khủng bố kia, mà con ngươi vàng sáng của tên đối thủ từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn. Hansen dùng tay để trước bụng chặn nắm đấm khủng khiếp kia, dùng toàn lực giữ chặt cái tay đó lại.

Biết đọ thể lực với tên quái vật này chắc chắn sẽ thua, thế nhưng trong đầu Hansen không có khái niệm bỏ cuộc, hắn cười gằn, lập tức dùng toàn lực tung một cú đấm đánh thẳng vào mặt đối thủ.

"Mẹ kiếp Taiju!!!"

Bốp!!!

Taiju bị ăn một đấm vào bên má, cảm giác khoé môi bị rách có chút đau, thế nhưng hắn vẫn phản ứng cực nhanh, dùng tay còn lại đấm thẳng vào mặt Hansen, là một cú đánh ăn miếng trả miếng điển hình.

Bốp!!!

Hansen nghiến răng nhưng khoảng khắc ăn một đấm kia, tầm mắt của hắn cũng nhoè nhoẹt như giấy ướt mực, choáng váng hết cả mặt mày, mùi máu tanh nồng lan toả khắp khoang miệng. Còn chưa kịp tỉnh táo, đối thủ đã tung một cú đấm thẳng vào bụng khiến hắn đập mạnh xuống đất sặc một cái, cả người đau đớn nằm trên mặt tuyết lạnh lẽo, hoàn toàn không thể gượng dậy nổi.

Hansen đã bại.

Mẹ kiếp... Đánh bại hắn không cần quá năm phút. Đúng là một con quái vật.

Hansen cố nuốt nước bọt hoà lẫn máu, thầm mắng một tiếng. Tổng trưởng Hắc Long đời thứ mười vừa đánh bại hắn xong cũng chẳng ngừng lại, y như một kẻ điên liên tiếp đấm văng những người còn lại của ICBM lẫn Night dust, cái lời đồn tên này là một kẻ nghiện bạo lực cũng không sai biệt.

Shinjiro là đội trưởng ngang với hắn trong ICBM cũng đang chật vật, đối đầu là một tên tóc vàng nhạt với vết sẹo bỏng nơi mắt đang điên cuồng đấm nhau, cách đánh bán mạng khiến người ta rét run. Mà khoảng khắc Shinjiro vừa bị đấm văng liền bị một con nhỏ tóc nâu dài xoay người tung một cú đá, lực mạnh đến mức khiến hắn dù đỡ kịp vẫn ăn khổ không ít.

Một nam một nữ phối hợp tấn công, một người đấm một người đá, một người chậm một người nhanh, Shinjiro cuối cùng cũng bị một cú đấm của thằng nhóc kia đánh cho choáng váng mặt mày, con nhỏ tóc nâu liền kết thúc trận đánh bằng một cú đá xé gió.

Shinjiro đã bại.

ICBM đã bại.

Một lúc lâu, Hansen cố gồng người chịu cơn đau mà ngồi dậy quan sát, một đám mặc áo trắng hoà cùng màu tuyết chẳng thể phân rõ, thế nhưng hắn biết đội của hắn đã gục gần hết.

Night dust cũng chẳng hơn gì.

Bây giờ chỉ còn Gariman.

Sau khi đánh với Taiju, Hansen có thể xếp Taiju là một loại quái vật cùng đẳng cấp với Gariman... Hai tên đó khó mà phân thắng bại. Thế nhưng chủ lực của Hắc Long thật sự chỉ có Taiju ư?

Hansen nhíu mày, trong lòng trầm mặc.

Giữa một đám mặc áo trắng có năm người mang mặt nạ kì quái, bốn tên mang mặt nạ quỷ che kín mặt...

Một tên cao kều chẳng thua kém Taiju đấm văng mấy người ICBM vừa sảng khoái cười lớn dưới lớp mặt nạ quỷ màu đỏ, đấm người đến dính máu đầy găng tay đen, rõ ràng là một con quái vật chuyên đánh người.

Một tên tóc dài vàng nhạt cột đuôi ngựa cũng có phong cách đánh tàn bạo chẳng khác gì, đi đến đâu là có người hét thảm đến đó, máu đỏ văng lên cả bang phục trắng lẫn nền tuyết, mấy giọt máu đỏ trên mặt nạ màu trắng càng thêm quỷ dị.

Hai tên đó y như quỷ dữ, đi đến đâu là đám đàn em ICBM tái mặt đến đó, phải hoảng sợ gào thét bỏ chạy mà bị tóm cổ trở về đánh một trận đến kêu gào thảm thiết.

Hansen quan sát cách đánh một lúc, hắn không nhịn nổi thở dài một hơi. Không cần đến Taiju, hai kẻ đó... một người cũng không dễ chơi. Hắn muốn đánh bại cũng khó.

Hansen liếc nhìn ba người còn lại mang mặt nạ kì quái kia đang đứng trong góc tối. Hai người mang mặt nạ quỷ một đen, một tím kia mới là kẻ khiến hắn cảm thấy đáng sợ nhất, giống như quái vật vẫn luôn ẩn mình chờ đợi.

Nhưng hai kẻ đó lại đứng sau lưng một người...

Là kẻ duy nhất mang mặt nạ khác với những người còn lại, là một chiếc mặt nạ cáo màu đen có kẻ mắt cáo màu vàng che nửa mặt trên, dáng người thấp bé, từ đầu đến cuối chỉ đứng ở một góc lẳng lặng quan sát chiến trường.

Gariman liên tục đánh bại những kẻ mặc áo Hắc Long, sau đó cùng với Taiju đánh một trận. Đôi bên đều là kiểu người lấy sức mạnh làm gốc, khó mà phân thắng bại, đấm nhau liên tiếp không thể nhớ rõ bao nhiêu lần, chỉ có tiếng đánh bùm bụp vang lên làm những kẻ đã bại cũng phải nín thở quan sát.

Taiju phun một ngụm nước bọt dính máu, bên má bị đánh sưng lên nhưng đôi mắt vàng sáng rực khi tìm thấy kẻ mạnh. Việc đánh liên tục làm hắn có phần đuối sức, hơi thở trắng xoá liên tục phả ra.

"Mày mạnh đấy, Gariman."

Gariman cũng bị đánh chảy máu mũi, bên mắt của hắn cũng mờ đi vì cú đấm lúc nãy của Taiju. Cả người hắn cũng đuối sức không kém, chưa bao giờ hắn đánh một trận lâu đến vậy, Gariman cười lớn đáp:

"Mày cũng không kém, Taiju."

Tuy Gariman vẫn tỏ vẻ thoải mái nhưng thâm tâm hắn đã lo lắng không yên. Hansen, Shinjiro và vô số người bên dưới đã hoàn toàn bại trận. Hắn thủ thế, khí thế dâng cao hừng hực. Dù có chết hắn cũng không thể bại, một khi bại, ICBM lẫn Night dust sẽ bị Hắc Long nuốt gọn.

Mẹ kiếp, liên thủ mà vẫn không thắng được. Không nói thành viên chủ chốt, đám thành viên gần ba trăm người đủ để cân sức với cả hai bang bọn hắn, Hắc Long rốt cuộc làm cách nào lớn mạnh đến mức này trong khoảng thời gian ngắn như vậy?

"Taiju, lại đây."

Giọng người mang mặt nạ cáo vang lên làm Hansen giật mình, đúng hơn là toàn bộ mọi người ở đó cùng sững lại. Taiju đang hăng máu đánh nhau liền khựng người, trên trán nổi gân bực bội nhưng vẫn lùi nhanh về sau trước con mắt ngỡ ngàng của Gariman.

Hoá ra lời đồn về việc Hắc Long sau khi bại trận Tenjiku đã quy phục một người bí ẩn là thật. Sự gia nhập của đối phương đã mang đến một sức mạnh mới cho Hắc Long, cũng là bộ não dẫn dắt Hắc Long bành trướng thế lực với tốc độ khủng khiếp.

Thủ lĩnh mới của Hắc Long, Brahman chính là kẻ mang mặt nạ cáo kia?

Gariman nghiến răng, bề ngoài của hắn tưởng như là kẻ chậm chạp nhưng đây chính là lý do nhiều kẻ thất bại khi đánh giá thấp tốc độ của hắn. Gariman lao nhanh đến kẻ mang mặt nạ cáo kia, trong tâm trí chỉ còn suy nghĩ chỉ cần đánh bại chủ tướng vậy Hắc Long cũng phải bại trận.

Thế mà kẻ mang mặt nạ cáo kia vẫn thản nhiên đứng đó không chút lo lắng. Gariman mở to mắt, tên mang mặt nạ quỷ màu đen có cơ thể cao to không thua kém Taiju đã chặn đứng cú đấm của hắn. Trong chớp mắt đối phương cũng tung một cú đấm cực mạnh khiến Gariman dù đỡ được vẫn phải lùi về sau một khoảng, cả cánh tay hắn tê rần vì đau.

Còn chưa kịp phản đòn, Shinjiro bên kia gào lên "Cẩn thận!!!", Gariman giật mình.

Tên mang mặt nạ tím đâu rồi?

Khi Gariman kịp nhận ra, hắn chỉ nhìn thấy tàn ảnh của một người gầy với mái tóc bạch kim cột đuôi ngựa xoay người trên không trung, tung một đá trực diện thẳng vào đỉnh đầu của hắn, lực mạnh đến nỗi tạo ra tiếng "bốp" vang to như gậy bóng chày phang vào nắp ô tô.

Vậy mà sau khi tung ra một cú đá kinh khủng như thế, đối phương thậm chí còn chẳng chạm chân lên mặt đất một lần, tiếp tục xoay người đá ngang một cái, tung thẳng đầu gối vào bên thái dương vốn đang chảy máu của Gariman, lại dùng một tay nắm lấy vai hắn, cơ thể thoải mái nhẹ nhàng giữ không trung vậy mà tung một cú đá kinh hồn từ dưới cằm đá thẳng lên trên.

Ba cú đá toàn lực.

Những người có mặt giật mình trước tiếng động lớn, khi họ định thần trở lại, Gariman đã hoàn toàn bất tỉnh gục trên mặt tuyết trắng xoá, còn kẻ mang mặt nạ quỷ màu tím đã đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng, thản nhiên đút hai tay vào túi áo quay trở về, hoàn toàn không đặt trận chiến lúc nãy vào mắt.

Người mạnh nhất của Night dust... Gariman đã bại.

... Night dust đã bại.

"Hắc Long thắng."

Người mang mặt nạ cáo kia từ đầu đến cuối vẫn bình thản nhìn xuống Gariman đã bất tỉnh, nhẹ giọng tuyên bố một câu khiến tất cả lặng đi. Rồi cả ba trăm kẻ mặc bang phục Hắc Long cùng gào hét giơ tay lên đầy kích động trước chiến thắng vang vọng cả một khu giữa trời đêm tĩnh mịch.

Giọng nói đó... Hansen ngẩn người. Hắn quay sang nhìn người mang mặt nạ cáo kia, tim đập thình thịch như điên.

Những người khác có thể không biết đối phương là ai... nhưng hắn biết.

Hắn từng gặp người đó một lần.

Một lần duy nhất...

Hắn vẫn nhớ rõ gương mặt, giọng nói lẫn bóng lưng của đối phương, cả cái khí chất khiến người ta phải ngưỡng mộ tin tưởng... như thể chỉ cần có người đó phía sau thì tuyệt đối không có hai chữ "bại trận".

Touman tất thắng, Tenjiku bất bại...

Đối phương dường như nhận ra ánh mắt quá mức chăm chú của hắn mà hơi nghiêng đầu, hai người đối mắt với nhau. Có trời mới biết vì sao dưới cái ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đường phía xa mà Hansen vẫn thấy rõ gương mặt người kia đến thế.

Không phải màu mắt xanh, cũng không phải màu tóc vàng... Nhưng khoé môi khi cười thì y hệt.

Hắn đứng dậy rồi chậm chạp đi đến, hai kẻ mang mặt nạ quỷ một đen một tím kia vẫn im lặng đứng im một chỗ, thế nhưng Hansen biết chỉ cần hắn có động tác gì thì sẽ tức khắc y hệt Gariman... hoặc còn thảm hơn vậy.

Hansen giơ hai tay lên ngang đầu vừa đi đến gần vừa nói:

"Tao không định đánh nhau..."

Người mang mặt nạ cáo vẫn bình thản nhìn hắn đi đến, trong mắt dường như mang theo tò mò. Hansen càng đến gần thì càng chắc chắn hơn khi so sánh chiều cao giữa hai người, hắn thấp giọng:

"Có thể gặp riêng không? Brahman?"

Kẻ mang mặt nạ quỷ màu trắng từ bao giờ đã đứng sau người mang mặt nạ cáo, con ngươi xanh nhạt tràn ngập sát khí giết người, như thể chỉ cần hắn bước thêm một bước sẽ bẻ cổ hắn ngay lập tức. Mà kẻ cao kều mang mặt nạ quỷ màu đỏ tức khắc lao đến đấm hắn một cái, Hansen đỡ được cũng đau tay không kém.

"Shuu!"

Người mang mặt nạ cáo quát nhỏ một tiếng, tên cao kều liền chậc lưỡi một tiếng rồi lùi lại. Nhớ đến cái ngày 31/10 cũng y hệt như vậy, Hansen lắc lắc cái tay đau, thầm mắng đúng là lúc nào cũng có một đám cận vệ mạnh như quái vật bảo vệ quanh người này.

Người mang mặt nạ cáo ngoắc tay với Taiju, cái gã tổng trưởng Hắc Long đời thứ mười nổi tiếng cao ngạo đó vậy mà thật sự cúi lưng xuống cho vừa tầm người kia. Taiju cẩn thận lắng nghe người bên cạnh thì thầm xong mới gật đầu rồi đi ra.

Lúc này đối phương mới gật nhẹ đầu với hắn rồi quay lưng đi đến một góc không người yên tĩnh. Hai kẻ mang mặt nạ màu đen và tím thì ở lại chỗ cũ chờ đợi, chỉ còn hai kẻ mang mặt nạ màu đỏ và trắng đi theo sau, tim Hansen càng lúc đập càng nhanh.

Vừa dừng lại, Hansen đã mở lời trước:

"Tao biết mày... Touman rồi Tenjiku, bây giờ lại là Hắc Long?"

Người mang mặt nạ cáo hơi khựng lại, cười hỏi: "Chúng ta gặp nhau rồi sao?"

Hansen gật đầu, ngập ngừng đáp: "... Một lần."

Đối phương im lặng quan sát hắn, dường như đang cố nhớ xem đã gặp hắn hay chưa. Hansen có chút buồn bực, bản thân hắn là người nổi tiếng trong giới bất lương, vậy mà người này không nhớ hắn.

Có lẽ trong mắt đối phương chỉ là một lần giúp đỡ người lạ, chỉ có mình hắn là... là...

"À... Hansen... "

Đối phương nhỏ giọng cười nhẹ, Hansen đờ mặt, tự nhiên nhớ lại cái khoảng khắc gặp mặt cũng chẳng tự hào gì, hắn bối rối chưa biết đáp làm sao, chợt nghe đối phương nói tiếp:

"Đúng là một lần thật... Chỉ là một lần ngắn ngủi mà mày nhận ra tao ngay lập tức sao?"

Hansen càng muốn đâm đầu vào tường. Đúng vậy, thà rằng hắn im đi, bây giờ kiểu gì cũng thấy hắn gặp người ta một lần đã nhớ mãi không quên. Con mẹ nó! Hansen nghẹn họng, trước khi bản thân nhận ra thì hắn đã đi đến gặp người này rồi, bây giờ có hối hận cũng không kịp.

Hắn chậm chạp gật đầu, lảng