[AllTake] Comeback

Chương 168



Author: ThatNghiep

Sanzu với Osanai vậy mà cũng thành hai con sâu rượu. Khắp nơi một cảnh hoang tàn, bây giờ cũng đã là nửa đêm, Takemichi còn chưa biết làm sao thì bác quản gia đã cười hiền rồi gật đầu với cậu, nhận lấy mớ khuyên tai trong khi mấy cô giúp việc thì cầm chăn ra đắp lên cho đám người đã say mèm kia.

Takemichi bối rối gãi đầu một lúc rồi đành mò về phòng cậu tắm rửa. Đầu vẫn đau âm ỉ vì say rượu, Takemichi thầm mắng Izana còn trẻ mà uống nhiều rượu như thế, không chết vì ba viên đạn cũng chết vì ngộ độc rượu.

Cầm khăn bông trùm đầu lau khô mái tóc ướt đẫm, vừa mở cửa đã đập vào mắt là mái tóc trắng cùng làn da tối màu, Takemichi suýt nữa thì lên cơn đau tim đột quỵ mà chết.

Vì giật mình cộng thêm sợ, hai chân Takemichi tức khắc mềm nhũn rồi ngã ngửa ra sau. Còn tưởng đau mông đến nơi, Takemichi nhắm tịt mắt, nhưng cuối cùng thứ chạm sàn chỉ có cái khăn bông lớn, mà tên điên đối diện đã quàng tay ra sau eo cậu đỡ lấy.

Tên điên này!!!

Sao cứ phải lù lù xuất hiện không tiếng động như ma vậy?!!!

Tim đập thình thịch như điên, Takemichi vừa mở mắt đã thấy hàng mi trắng dày cùng đôi mắt tím nhạt mang theo ý cười đang nhìn cậu không rời. Takemichi thót tim vội đẩy Izana ra phía sau, lắp bắp không ra hơi:

"A-Anh vào phòng em làm gì?"

Izana cũng lập tức buông tay ra rồi lùi về sau một khoảng làm Takemichi tròn mắt, hắn thoải mái cười:

"Anh đau đầu."

Takemichi nghe xong lý do thì đờ mặt, thế nhưng việc tên này vẫn ngoan ngoãn đứng cách một khoảng mà không tự tiện ôm cậu, còn cả ánh mắt chân thành của hắn làm Takemichi vô thức xiêu lòng, cảnh giác cùng sợ hãi cũng từ từ hạ xuống.

Izana vẫn đứng im một chỗ, dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt chỉ thấy hắn giang hai tay ra, đôi mắt tím nhạt tràn ngập tội nghiệp như chú cún nhỏ, thấp giọng nói:

"Anh đau đầu lắm... Michi... Em ôm anh được không?"

Takemichi nuốt nước bọt, cậu cứ đứng im một chỗ mà không biết làm sao. Tên này luôn là người kiêu ngạo, vì biết điều này nên Takemichi mới an tâm việc hắn sẽ không chủ động đòi hỏi gì. Hơn hai tuần cậu đến đây, Izana vẫn chưa bao giờ chịu hạ thấp kiêu ngạo để hỏi cậu.

Sao bây giờ lại...

Điều này nằm ngoài dự đoán làm Takemichi hoang mang. Có lẽ là do tên này say rồi... Nhưng bây giờ là nửa đêm, cậu thật sự rất sợ Izana say rượu mất lý trí mà làm mấy trò đồi bại với cậu, chợt nghe giọng nói trầm thấp của đối phương nói tiếp:

"Hai tuần qua anh đau đầu nhiều lắm... Uống rượu cũng không giảm... Anh sắp chịu hết nổi rồi..."

Đối phương dường như đã say hay sao mà ánh mắt vô cùng tội nghiệp, hàng mi trắng dài như tuyết hơi cụp xuống càng thêm đáng thương. Đây là dáng vẻ mà Izana chưa từng biểu hiện với ai, cái bộ dạng ngoan ngoãn hiền lành của hắn làm Takemichi ngơ ngẩn hồi lâu, phòng thủ cũng rụng rời mất mấy phần.

"Michi à..."

Nghe hắn nhỏ giọng gọi biệt danh trẻ con của cậu, chút chần chừ còn sót lại của Takemichi cũng rụng rời rớt mất. Cậu chậm chạp đi tới rồi vòng tay ôm chặt Izana, bàn tay vuốt nhẹ lên phần tóc cạo ngắn sau gáy của hắn vừa nhỏ giọng dỗ dành:

"Đã đau đầu lại còn uống rượu làm gì? Anh bị đần hả? Đừng uống nhiều rượu nữa."

Đôi mắt Izana rực sáng trong đêm, bộ dạng thanh tỉnh rõ ràng chứ chẳng chút say rượu, tội nghiệp trong mắt đã hoàn toàn biến mất tăm.

Hắn cười nhẹ rồi dụi mặt vào vai người trong lòng khẽ "ừm" một tiếng. Đối phương vừa mới tắm nên mùi hương xà phòng vẫn còn thơm đến rõ, ảo ngủ mỏng manh cũng mơ hồ ẩm ướt dính sát vào người, còn cả mái tóc đen mềm vẫn còn nhỏ mấy giọt nước rơi xuống vành tai của hắn.

Cả người Izana như rơi vào một hố bông mềm mại, thoải mái không sao tả nổi. Hắn vòng tay ôm chặt vòng eo của người trong lòng, áo ngủ lụa có vẻ trơn láng, Izana liền dùng tay vuốt dọc sóng lưng thẳng tắp kia.

Takemichi bị vuốt cũng giật mình "a" một tiếng, vội đánh vào cái gáy của tên ôm cậu một cái thật mạnh vừa mắng:

"Không được sờ!"

Izana nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng hạ xuống kiêu ngạo của bản thân, nhỏ giọng hỏi:

"Sờ một chút được không?"

Takemichi không cần suy nghĩ đã đáp ngay lập tức: "Không!"

Izana cụp mắt, hai cánh tay càng thêm siết chặt cái eo trong vòng tay của hắn, sau đó dụi mặt hắn vào vành tai của đối phương vừa nói:

"Em đã nói ai uống rượu giỏi nhất sẽ được làm chủ nhân của em mà..."

Takemichi tròn mắt, bây giờ cậu còn chẳng nhớ lúc say cậu đã làm trò điên gì. Cái gì mà ai uống rượu giỏi nhất sẽ làm chủ nhân cơ chứ? Cậu lắp bắp:

"L-Lúc đó em say mà! Đ-Đâu có tính đâu!!!"

Izana vẫn dụi mặt vào vành tai trắng mềm kia, chóp mũi không ngừng cạ vào phần đuôi tai mềm mại, thấp giọng đáp:

"Nhưng anh đã uống nhiều lắm... Bây giờ đau đầu lắm..."

Tự uống rồi tự đau đầu thì liên quan gì đến cậu?

Takemichi hít mũi, ngửi mùi rượu nồng đậm từ người trước mặt đành giơ tay vuốt gáy hắn vừa cố suy nghĩ cách dỗ con sâu rượu này đi khỏi phòng cậu. Nhưng mấy cái suy nghĩ càng lúc càng rời rạc, bên tai bị dụi đến đỏ rực, hơi thở nóng bừng của đối phương không ngừng phả vào tai làm Takemichi xìu người dần.

"Em đã nói vậy mà... Anh đã cố gắng lắm... Chẳng lẽ em định thất hứa?"

Giọng điệu tên này y hệt trẻ con được bố mẹ hứa dẫn đi chơi công viên vào cuối tuần nếu được trăm điểm nhưng cuối cùng lại bị huỷ mất. Không biết là do Takemichi nghĩ nhiều hay sao mà nghe tội nghiệp không thể tả. Cái tên tổng trưởng Tenjiku máu lạnh sẵn sàng đánh chết người khác lại cứ làm nũng với cậu, Takemichi bối rối đảo mắt mà không biết làm sao.

Đồng ý thì không ổn... mà cự tuyệt lại không nỡ...

Izana chớp mắt, hắn không cần nghĩ nhiều cũng biết con cá nhỏ này sợ hãi cái gì. Hắn hôn nhẹ lên vành tai đỏ bừng kia vừa nhỏ giọng thì thầm:

"Anh chỉ yêu cầu em mười việc thôi được không?"

Cảm nhận môi Izana áp lên vành tai làm cả người Takemichi vô thức run lên, đầu càng nóng đến hỏng, cậu vội dùng tay chặn lại bảo vệ cái tai nhạy cảm vừa lắp bắp không ra hơi:

"B-Ba thôi!"

Izana lại hôn nhẹ lên cái tay chặn ở giữa đó, hắn cười nhẹ:

"Tám lần?"

Takemichi không nghĩ tên này lại còn trả giá, cậu vội dùng hai tay áp chặt vào bên má giữ cho con sâu rượu này không hôn bậy bạ nữa, mặt mũi đỏ bừng quát nhỏ:

"Năm lần, không trả giá nữa!"

Izana cụp mắt rồi nắm lấy bàn tay nhỏ kia giữ chặt, trước đôi mắt xanh ngỡ ngàng của người đối diện, hắn dụi mặt vào lòng bàn tay mềm mềm rồi hôn nhẹ lên.

Mái tóc trắng của Izana vì dụi vào mặt cậu mà hơi rối, mấy sợi tóc len lỏi quanh ngón tay đang áp lên má hắn, vì say hay sao mà đôi mắt tím nhạt kia như phủ lớp sương mờ, hoặc là do Takemichi nghĩ nhiều mà thấy ánh mắt hắn tràn ngập cưng chiều tán tỉnh như mấy bộ phim cậu coi. Hắn cứ nắm chặt tay cậu rồi dụi mặt vào đó, thấp giọng làm nũng với cậu:

"Bảy lần đi mà..."

Tim Takemichi suýt thì rớt ra ngoài.

C-Con sâu rượu chết tiệt này!!!

Lực tay tên này yếu thì không yếu, Takemichi muốn rút tay mãi cũng không được, nhưng nói mạnh cũng không mạnh, hoàn toàn không làm đau cậu chút nào, còn cẩn thận giữ lấy như vô cùng nâng niu.

Con sâu rượu kia cứ dụi mặt vào tay cậu vừa nhỏ giọng thì thầm "Michi" mãi, cả tay cậu tê rần mà hai tai cũng dần ong ong, chỉ muốn nhanh chóng rụt cái tay đã đỏ bừng về, Takemichi đành gật đầu, ngập ngừng nói:

"B-Bảy lần thì bảy lần..."

Thấy đôi mắt tím nhạt dưới hàng mi trắng dày kia lập tức sáng rực như mắt mèo, Takemichi thót tim, lắp bắp bổ sung thêm:

"Điều kiện là... là không có mấy trò đồi bại!... Nói... Nói chung em mà không chịu thì không làm!"

Hai cái má tròn đã đỏ bừng như màu ở vành tai, đôi mắt xanh trừng trừng nhìn hắn nhưng lại chẳng có chút lực sát thương nào, mái tóc đen còn ẩm ướt hơi rũ xuống trông như con thú nhỏ bị ướt mà cố ra oai. Izana nghe người trước mặt cố nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng trong câu, trong lòng liền cười một trận.

Đáng yêu không thể tả được.

Con sâu rượu đối diện chỉ nhìn cậu rồi cười cười làm Takemichi càng cứng đờ cả người, trong đầu suy nghĩ trăm trò đồi bại mà tên này có thể yêu cầu cậu làm, từ đó nghĩ cách để từ chối mấy yêu cầu biến thái nọ.

Nhưng vốn dĩ Takemichi chưa bao giờ tưởng tượng cảnh cậu này nọ với mấy tên điên kia, bây giờ đã nghĩ tới thì không thể dừng. Takemichi đần mặt đứng một chỗ, mấy hình ảnh đồi bại càng lúc càng lớn mật đến nỗi cậu muốn truỵ tim tại chỗ.

Hanagaki Takemichi!!!! Mày bị điên rồi!!!!

Takemichi đứng như trời trồng, Izana đã buông tay cậu ra cũng chẳng hề hay biết, ngơ ngác chìm trong hoảng loạn với đống tưởng tượng kích thích điên khùng kia.

"Lại đây."

Takemichi giật thót, vội quay sang bên kia. Izana đã đứng trong phòng tắm, tay cầm máy sấy giơ lên với cậu.

"Yêu cầu số một... Anh sấy tóc cho em."

Takemichi tròn mắt, tưởng bản thân bị ảo giác nghe nhầm. Tên này trước đây lúc nào cũng tranh thủ bày mấy trò đồi bại để chọc cậu, bây giờ bỏ mất một yêu cầu chỉ để sấy tóc cho cậu? Sao không yêu cầu mấy cái...

Khoan!!!

Takemichi hoang mang với chính bản thân. Lẽ ra cậu phải vui mừng mới đúng chứ, sao lại suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Còn lo lắng đối phương chịu thiệt sao? Chẳng lẽ còn muốn đối phương yêu cầu mấy cái trò...

Trước khi bản thân kịp tưởng tượng ra mấy cảnh đồi bại của chính mình, Takemichi đập bép một cái lên hai má giữ vững tỉnh táo. Cậu đúng là còn say rượu mới phát điên như thế! Takemichi cúi thấp đầu, vội vàng đi đến cạnh Izana để hắn sấy tóc cho cậu.

Đừng nghĩ trò điên nữa Hanagaki Takemichi!!!

Mấy ngón tay Izana chìm trong mái tóc đen mềm mại của người trước mặt, đối phương từ đầu đến cuối vẫn cúi thấp đầu không dám nhìn vào mắt hắn một lần, cả cái dấu tay vẫn mờ mờ trên hai má đỏ bừng kia, Izana mím môi nhịn cười.

Hắn xoay người đối phương ra sau, cầm máy sấy hướng vào phần tóc còn ẩm ướt ở sau gáy. Một hồi Izana cũng chẳng nghiêm túc nổi, cái gáy trắng nõn đối lập với mấy sợi tóc đen cứ đập vào mắt hắn, cổ họng càng lúc càng khô nóng, tiếng máy sấy càng làm tai hắn ong ong.

Đẹp thật.

Bàn tay xoa nhẹ rồi vuốt ve cái gáy nhỏ, người kia liền co rúm cả người mà run nhẹ, Izana nuốt nước bọt, đành phải chuyển hướng xoa tóc ở trên đỉnh đầu để đánh lạc hướng, một lúc lại làm như vô tình mà xoa cái gáy nhỏ kia.

Takemichi khổ sở cắn môi, hai tay níu chặt góc áo, trong lòng đang khóc thét với đống suy nghĩ đồi bại mà cậu tự nghĩ ra rồi tự doạ sợ bản thân. Bàn tay thô ráp của đối phương cứ vuốt tóc cậu rồi xoa gáy càng làm mấy suy nghĩ đó như nảy nở khắp nơi trong đầu cậu.

"Khô rồi."

Takemichi ậm ừ gật đầu rồi vội vàng đi ra khỏi phòng tắm. Izana thấy con cá nhỏ sợ hãi như muốn chạy đi càng thêm buồn cười. Còn chưa đến nội dung chính đã sợ như thế, đến lúc thật thì thế nào?

Izana đi đến cạnh giường rồi ngồi xuống, Takemichi vừa thấy hình ảnh Izana kèm giường đã muốn mở cửa chạy ra ngoài.

"Lại đây. Yêu cầu số hai, ôm anh mười phút."

Takemichi đứng ở góc tường đờ người, trên mặt như viết hai chữ kinh hoàng "Không muốn!!!". Izana liền thấp giọng dụ dỗ:

"Chỉ ôm thôi... Xoa đầu anh đi, Michi..."

Takemichi nuốt nước bọt, ngập ngừng hồi lâu mới dám từng bước lại gần. Tốc độ di chuyển chậm rì còn hơn cả rùa, vậy mà Izana trước sau vẫn bình tĩnh chờ đợi cậu, đôi mắt tím nhạt hoàn toàn mang theo cưng chiều cùng kiên nhẫn.

Tim Takemichi đập thình thịch như điên, đứng trước mặt Izana mà như đứng trên đống lửa. Thấy Izana vẫn ngồi trên giường để hai chân dưới đất, Takemichi bối rối không biết nên ngồi lên giường cạnh hắn hay là đứng, cậu lắp bắp:

"H-Hay là anh đứng dậy đi rồi... rồi ôm-!!!!"

Chưa kịp nói xong, tên đối diện đã nắm lấy tay cậu kéo mạnh về phía hắn, Takemichi trợn mắt ngã nhào lên người Izana, vậy mà tên này vẫn vững vàng ngồi thẳng lưng ôm lấy cậu. Chìm trong mùi rượu thoang thoảng, mặt mũi Takemichi vừa mới nhạt bớt đã đỏ bừng trở lại, lắp bắp không ra hơi:

"C-Cái đó... đ-đứng dậy được không?"

Izana siết chặt eo người trong hắn, mông đối phương đang cố nhích cao một khoảng nhỏ tránh ngồi lên đùi hắn, Izana cũng mặc kệ chút vùng vẫy nhỏ kia, hắn vùi mặt vào hõm cổ nhuộm một màu hồng nhạt, khàn giọng nói:

"Xoa đầu anh đi Michi..."

Takemichi nghiến răng mắng đồ biến thái cả trăm nghìn lần, cố ngồi dạng hai chân quỳ gối đè trên giường để tránh bản thân ngồi lên đùi con sâu rượu biến thái kia, tay chậm rì rì xoa xoa gáy của hắn.

Còn sợ tên này yêu cầu làm thêm trò điên gì, nào ngờ Izana chỉ vùi mặt hắn vào hõm cổ của cậu rồi ngồi im để cậu xoa gáy hắn, hoàn toàn không còn động thái nào khác, Takemichi cũng không bắt bẻ được gì.

Nhưng dạng chân nửa quỳ một hồi hai chân Takemichi cũng mềm dần, chịu hết nổi đành trực tiếp ngồi lên đùi của Izana. Tên này dường như đã ngủ hay sao, chỉ ngồi im không nhúc nhích như thể không chú ý đến việc cậu đã ngồi lên đùi hắn, Takemichi âm thầm thở phào một hơi.

Cậu nào thấy được khoé môi nhếch lên đầy thoả mãn của con sâu rượu kia ngay khi cậu vừa ngồi xuống. Cảm nhận cặp mông tròn tròn mềm mềm đè hẳn lên đùi hắn, Izana thoả mãn hít nhẹ một hơi, khắp nơi đều là hương thơm thoang thoảng quen thuộc, cái tay nhỏ mềm vẫn ngoan ngoãn vuốt ve gáy hắn.

Ngốc thật. Ôm là một chuyện, xoa gáy là một chuyện, vậy mà không bắt bẻ hắn tách thành yêu cầu số bốn. Con cá vàng ngốc nghếch...

Nhưng là con cá vàng của hắn.

Izana nhắm mắt thở đều, mọi căng thẳng gần đây đều như hoá bông tơ nhẹ bẫng rồi biến mất.

"Sao lúc ở ngoài tuyết em lại khóc?"

Takemichi giật mình, mông bỗng nóng phỏng, lại nhấp nhổm không yên nhưng chân quá mỏi nên đành ngồi xuống trở lại. Hơi thở nóng rực của đối phương vẫn phả vào hõm cổ cậu đều đều, cả người Takemichi nóng không tả nổi. Cậu cố suy nghĩ nghiêm túc trở lại, ngập ngừng đáp:

"Em... nghe anh nói chuyện với Kakuchou..."

Tên này chớp mắt một cái làm lông mi dài quệt vào đầu xương quai xanh, Takemichi nhột không chịu nổi mà phải ráng ngồi im. Nhưng nhớ tới những lời nói đó, người đang ôm cậu nằm trên mặt tuyết trắng, bang phục đỏ đến chói mắt trùng với màu máu từ ba lỗ thủng đạn bắn trên ngực...

Tim Takemichi nhói lên, cậu càng ôm chặt lấy đối phương rồi dụi mặt vào vai hắn, mấy ngón tay luồn vào mái tóc trắng kia, nhỏ giọng nói đầy chân thành:

"Em... thích lý tưởng của anh lắm..."

Izana chớp mắt, tim dần đập nhanh hơn, vô số ý nghĩ trộn lẫn nhau. Rõ ràng ban đầu chỉ là người lạ... đúng hơn là kẻ thù. Người này thương hắn chỉ vì một khoảng khắc đó thôi sao? Vì hắn đáng thương... hay là vì Kakuchou là bạn thơ ấu... hay tất cả là vì Touman...

Izana nhíu chặt mày, đầu âm ỉ đau.

Đừng nghĩ nữa. Đừng nghĩ về nó nữa...

Hai đứa em của Shinichirou vẫn luôn âm thầm tìm cách liên lạc với hắn liên tục, còn cố ý truy tìm tung tích của Tenjiku.

Kiên nhẫn của hắn không còn nhiều nữa.

Sau Shinichirou, Izana đã không còn muốn chấp nhận bất cứ ai. Huyết thống, gia đình, mẹ con, anh em ruột thịt, cái gì cũng đã không còn quan trọng với hắn nữa.

Tenjiku, Kakuchou sẽ là những gì hắn bảo vệ.

Michi... là người duy nhất hắn muốn.

Manjirou vốn đã có Emma, có ông nội, có Touman... Vậy tại sao cứ phải nhất quyết tìm đến hắn? Chỉ vì nghĩ hắn là anh trai cùng cha khác mẹ sao? Emma vẫn ở đó, tại sao lại chủ động tìm hắn?

Izana càng siết chặt người trong lòng hắn, trong đầu có vô số tiếng gào thét điên loạn, lồng ngực càng lúc càng đau đớn.

Tất cả là vì Michi... Manjirou chỉ muốn đem Michi khỏi Tenjiku...

Khỏi tay hắn.