Author: ThatNghiep
Bốp!!!
Con ngươi xanh nhạt của Senju co nhỏ, cái tên mang mặt nạ quỷ màu lam đã đứng ra giơ tay chắn trước, còn người mang mặt nạ quỷ màu vàng thì kéo nhanh người thấp bé kia lùi về sau.
Osanai gằn một tiếng "mẹ kiếp", cánh tay đau đến mức cảm giác muốn nứt xương. Senju xoay người giữa không trung trước con mắt ngỡ ngàng của những người ở đó, dùng tốc độ xé gió tung một cú đá vào đỉnh đầu Osanai đánh hắn bất tỉnh tại chỗ, vừa đáp xuống đất đã vụt cái đạp thẳng vào giữa bụng Peyan khiến hắn đau đến gập người.
Peyan nghiến răng, hắn ghét nhất là mấy đứa dùng tốc độ. Mà khoảnh khắc Peyan vừa cong lưng, trước mắt hắn chỉ thấy tàn ảnh của cú đá kinh hoàng kia, "bốp" một tiếng, bên thái dương đau như búa đánh, Peyan cũng gục ngay tại chỗ.
Senju hạ gục hai người xong thì chẳng dừng lại, mặc kệ Takeomi ở bên kia đang hoảng loạn, lao nhanh đến chỗ người mang mặt nạ cáo.
Takemichi nhíu mày, từ lúc Peyan kéo cậu ra sau, cậu đã rút cả baton lẫn kích điện, bây giờ chỉ còn quan sát cách đánh của người này thôi.
Nhanh thật.
Có lẽ cậu lại bị ăn đánh nữa rồi...
Vụt!!!
Bốp!!!
"Ê, bên này này!"
Bên đầu bị ăn một cục tuyết, Senju ngẩn người quay đầu, Koko đang giơ tay chào, dáng vẻ ngả ngớn phát ghét. Mà khoảnh khắc Senju không để ý, bên kia một tên sẹo bỏng nửa bên mặt đã tung thẳng một cú đấm vào mặt nó.
Inui trừng mắt như muốn ghim dao vào người đối thủ: "Mày là ai?"
Ăn đau bên mặt nhưng chẳng kịp đánh lại, vừa nghe tiếng đạp chân trên tuyết và tiếng xoay người, Senju đã vội giơ tay trái chặn lại cú đá, thế nhưng bên tay vẫn đau đến mức nó phải nhíu mày.
Không nghĩ thằng nhóc lùn kia đỡ được cú đá bất ngờ, Yuzuha cười gằn: "Phản ứng nhanh đấy nhóc lùn!"
Senju vừa nghe hai chữ "nhóc lùn", gân trên trán đã nổi lên, tức khắc chạy lấy đà nhảy lên rồi xoay người tung một cú đá, vậy mà một gã cao to gần hai mét đã tóm cổ áo Yuzuha quăng ra sau tránh đi cú đá, cùng lúc cơ bắp trên người gồng cứng rồi đấm mạnh một cái.
Bốp!!!
Cú đánh mạnh đến mức khiến Senju phải choáng váng mặt mày, bị ăn một đấm ngay vào bên má văng ra sau, thế nhưng thân thể thấp bé vẫn khuỵu gối đáp đất một cách hoàn hảo. Takeomi đã tái nhợt mặt mày, cố gào lên ngăn lại:
"Dừng lại ngay Senju!!!"
Senju phun ngụm nước bọt dính máu, dường như chẳng hề để tâm vết thương trên người, trong mắt mang theo điên cuồng vì gặp kẻ mạnh. Vừa định lao đến đánh con quái vật hình người gần hai mét kia, nó chợt nghe giọng nói của người mang mặt nạ cáo:
"Người quen của anh sao Akashi?"
Takeomi giật mình rồi ậm ừ mà không đáp. Senju không nghe câu trả lời liền sầm mặt, hàng mi dài cứ thế cụp xuống che đi tâm tình trong mắt. Một cục tuyết bỗng quăng tới, Taiju nhíu mày gạt phăng nó đi, thầm nghĩ trò trẻ con.
Yuzuha lồm cồm bò dậy từ dưới tuyết, miệng mắng ông anh trai muốn cứu thì việc gì phải quăng cô mạnh như thế, rõ ràng là trả thù chuyện cũ hôm bữa! Nhưng vừa đứng dậy, cô chỉ kịp thấy Taiju gạt cục tuyết văng đi, nhóc lùn bên kia vụt cái đã xuất hiện từ giữa không trung, lộn vòng giữa không trung tung một cú đá thẳng xuống đỉnh đầu ông anh trai.
Yuzuha thấy Taiju khuỵu gối gục xuống liền ồ một tiếng, sau đó vỗ tay hai tiếng.
Được đấy.
Vừa hạ gục đối thủ xong là Senju lập tức trở về mục tiêu cũ. Kẻ mang mặt nạ cáo! Vậy mà trước khí thế điên cuồng của nó, đôi mắt của đối phương vẫn bình tĩnh nhìn nó làm Senju có chút hoang mang.
Bốp!!
Lao nhanh đến trước mặt đối phương, Senju nghiến răng nổi cáu khi cú đá bị chặn bởi một gã cao kều chắn giữa.
Một tên lại một tên...
Hanma lắc lắc cổ tay bị đau, vậy mà giọng điệu vẫn cười cợt chẳng khác bình thường: "Em trai Mikey hay gì? Lùn mà đá đau quá đấy."
Lùn.
Senju nghiến răng ken két. Đối thủ rõ ràng là một tên cao kều, nhìn qua thấy được vô số điểm yếu, vậy mà không biết bằng cách nào cái gã ngả ngớn kia có thể chặn sạch đòn tấn công, thậm chí còn dai sức đến phát điên.
Một con zombie cột điện!
Yuzuha thấy thằng nhóc lùn kia đang tìm mọi cách vượt qua Hanma để lao đến chỗ người mang mặt nạ cáo, ông anh trai thì vẫn gục trên đất, cô liền nổi cáu mắng ầm lên:
"Taiju!!! Đứng dậy đi! Anh định ngủ luôn hả?!!!"
Taiju chậc lưỡi con em phiền nhiễu, chậm rì rì ngồi dậy xoa xoa đỉnh đầu bị đá đau điếng. Mẹ kiếp, bây giờ ngoại trừ con nhím ngốc kia, hắn thật sự có ấn tượng xấu với mấy thằng lùn. Taiju đứng dậy quan sát cách đánh của thằng nhóc lùn bí ẩn kia, sau đó nhíu mày quay sang nhìn hai kẻ mang mặt nạ quỷ màu tím và đen đang đi đến.
Senju bị cản đến mức mất sạch kiên nhẫn, giơ chân như muốn sút thẳng vào giữa hai chân của Hanma. Con người Hanma tức khắc co nhỏ, hắn vội rụt người lui nhanh về sau, mà Senju chỉ chờ giây phút đối phương vì bảo toàn chân giữa mà chuyển hướng tung một cú đá vào thẳng bụng của đối thủ.
Hanma bị đạp đau đến gập người, trong đầu đã chửi thề một trận, bên thái dương liền bị đá mạnh, Hanma chỉ kịp đưa tay cản ở giữa nhưng vẫn bị đá văng sang một bên.
Senju chỉ cần một giây phút để vượt qua chứ không định huyết chiến với tên zombie cột điện kia. Đôi mắt xanh nhạt sáng rực, Senju lao thẳng đến chỗ người mang mặt nạ cáo vừa gằn giọng:
"Brahman!!!"
Takemichi thầm ồ một tiếng khi thấy Hanma bị đá văng, thấy Senju lao đến nhưng cậu vẫn đứng im tại chỗ. Không chỉ Taiju, ngay cả Takemichi cũng nhận ra cách đánh nhau của đối phương thật sự quá giống với cái vị Bạch Báo kia...
Senju giật mình khi cú đá của nó bị chặn lại giữa không trung bởi một cú đá khác. Thân hình cao gầy cùng mái tóc bạch kim cột đuôi ngựa của người kia làm Senju ngẩn người. Chưa kịp hoàn hồn thì lông tơ Senju đã dựng đứng, chỉ biết theo bản năng mà vội giơ hai tay chặn trước mặt.
Bốp!!!
Hai mắt nhắm chặt, Senju bị đấm văng lùi ra sau một đường dài, trên mặt đất trải tuyết trắng xuất hiện hai vạch đen dài hơn ba mét, đủ để thấy lực đánh kia mạnh đến mức nào.
Cả hai tay tê rần, Senju thở hồng hộc đứng dậy, những kẻ bị đánh gục đã đứng dậy chắn trước kẻ mang mặt nạ cáo kia.
Trên dưới mười người, đều là kẻ cực mạnh, vậy mà đều bảo vệ cho một người.
Cái kẻ gọi là "Brahman" kia rốt cuộc là ai?
Senju nhíu mày, tâm tình càng lúc càng nặng nề.
"Tên này đã làm gì mà khiến hai người phải ra sức bảo vệ như thế? Vì tên khốn đó là kẻ nắm giữ Hắc Long sao?... Hai người từ bỏ bất lương, bây giờ lại gia nhập trở lại... Là vì Hắc Long sao?"
Wakasa với Benkei khựng người rồi cúi đầu mà không đáp. Chỉ cần giao thủ một lần đã nhận ra ngay, Senju nhìn hai người vừa đánh với mình mà cảm giác thất vọng ngày một nhiều, y hệt như nước lũ nhấn chìm cả người Senju.
Nó quay sang Takeomi đang lo lắng bên kia, khoé mắt đã hơi đỏ lên mà vẫn nghiến răng cố kiềm lại đống cảm xúc bên trong, gằn giọng hỏi:
"Takeomi, anh không cảm thấy nhục nhã sao?!! Anh chỉ định lợi dụng Hắc Long để trở về cái ngày huy hoàng trước đây thôi đúng không? Cho nên bây giờ anh mới cố bợ đỡ đám người này đúng không?!!!"
Takeomi sững người, Senju đã gào lên:
"Anh đúng là đồ anh trai tồi tệ!"
Senju gào xong thì cũng giận dữ rời đi. Takemichi nhìn theo bóng lưng nhỏ đó hậm hực rời đi, cảm giác có chút quen nhưng chẳng thể nhớ đã gặp ở đâu, mà cả ba người Wakasa, Benkei và Takeomi đều gượng người, dáng vẻ bối rối mà chẳng biết làm sao.
Taiju cằn nhằn khi Yuzuha đòi xem vết thương, Yuzuha vốn đang cười cũng phải nghiêm mặt khi thấy vết thương, Osanai với Peyna thì xoa xoa chỗ bị đánh đau, dường như dư âm vẫn còn mà lén lút xuýt xoa mãi, tay của Hanma cũng bầm tím vì cản cú đá. Takemichi đứng ở một bên suy nghĩ những lời thằng nhóc kia vừa gào lên, cậu cất baton nhưng tay vẫn giữ kích điện.
Em trai của Takeomi sao?
Anh trai không đánh đấm giỏi nhưng em trai thì mạnh thật. Tốc độ, kĩ năng, sức mạnh, toàn bộ đều hoàn hảo...
"Này, Senju đúng không?"
Senju nghe giọng người kia gọi lại thì khựng người, hoang mang quay đầu nhìn người mang mặt nạ cáo.
Quen... Bây giờ bình tĩnh lại mới thấy giọng nói này quen thật.
Nhưng vẫn không rõ danh tính đối phương là ai, Senju bực bội hỏi: "Chuyện gì?"
Takemichi thoải mái đi tới gần, mặc kệ cả sự lo lắng của những người xung quanh, cậu đứng trước mặt Senju, cười nói:
"Có vẻ cậu có khúc mắc với tôi... Muốn tìm chỗ nói chuyện riêng không? Chuyện anh Wakasa, Benkei và Akashi tôi sẽ giải đáp cho cậu, được không?"
Senju thấy đối phương giơ tay ra, cả người của đối phương hơi gầy chìm trong bang phục Hắc Long, ống tay áo dài chỉ thấy mấy đầu ngón tay trắng hồng lộ ra.
Senju nhìn khoé môi cười kia mà càng thêm gượng người, cảm giác vừa lạ lại vừa quen, nhưng thái độ đối phương quá mức hiền lành thân thiện, hơn nữa bộ dạng như không biết đánh đấm gì, Senju vô thức hạ thấp toàn bộ cảnh giác, giơ tay lên bắt lại.
Khoảnh khắc bàn tay Senju sắp chạm vào mấy đầu ngón tay kia, bàn tay đối phương bỗng lộ rõ dưới ống tay áo, bên dưới còn đang nắm lấy kích điện. Con ngươi xanh nhạt của Senju tức khắc co nhỏ, nhưng người trước mặt đã cầm kích điện đặt thẳng vào tay nó.
"A!!!!"
Cả đám đứng sau tròn mắt chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ nghe con quái vật nhỏ kia gào lên một tiếng thất thanh đau đớn, sau đó bất tỉnh gục xuống nền tuyết. Mà người gây ra chỉ thản nhiên đút tay vào túi áo, đôi mắt chớp chớp nhìn nạn nhân dưới chân, sau đó quay đầu cười đến vô tội với ba người sáng lập Hắc Long kia:
"Em xin lỗi, nhưng ăn miếng là phải trả miếng."
Takeomi: "..."
Wakasa: "..."
Benkei: "..."
Ba ông chú hai mươi lăm tuổi mở miệng, mấp máy vài lần vẫn không biết nói làm sao với thiếu niên mười lăm tuổi bên kia, thấy đôi mắt đen láy kia nhìn chằm chằm ba người, cuối cùng đành ngậm miệng im lặng.
Cãi không?
... Không...