Author: ThatNghiep
Bốn đội trưởng và bốn đội phó nhìn hai tên tổng trưởng và phó tổng trưởng Touman ngồi bệt trên sàn nhà, kẹp giữa là thiếu niên mím môi ngồi trên chiếc ghế con.
Chifuyu và Hakkai đã đứng ở phía sau đội trưởng mỗi người, Mitsuya nhìn sofa còn đủ hai chỗ trống cho hai người kia, vậy mà hai tên kia không thèm nhìn cái sofa họ chừa chỗ một lần, nhất quyết ngồi cạnh Takemichi, mỗi người một bên ngồi bệt trên sàn nhà.
Takemichi ngồi giữa cũng cảm thấy bức bối, thế nhưng hai tên này bỗng đình chiến đã là may lắm rồi. Với cả cậu cũng không dám nói chuyện như lúc ở riêng, đám đội trưởng đội phó kia ai biết được sẽ lao vào đấm cậu bất ngờ lúc nào?
Mikey cắn một miếng bánh, thấp giọng hỏi:
"Takemitchy, mày nghĩ nên cứu Pa hay không?"
Draken nhíu mày:
"Bọn tao cãi nhau ba ngày rồi. Hôm nay phải có quyết định."
Takemichi nghiêng đầu:
"Tại sao hỏi tao? Tao đâu phải người quan trọng gì đâu?"
Lúc trước hai người cãi nhau, căn bản Mikey đã đồng ý với cách làm của Draken, chẳng qua bị Kisaki khích nên mới không chịu chấp nhận cho tới khi phá nát cái nhà cậu, chứ cả hai từ đầu đến cuối đâu quan tâm hỏi ý kiến Takemichi.
Bây giờ hỏi cậu là ý gì?
Nhớ chuyện ở xưởng hoang hôm trước, Mikey vô thức tự sờ lòng bàn tay của hắn, thấp giọng:
"Mày là người đỡ dao cho Pa, còn ở lại với Pa..."
À một tiếng, Takemichi tự giễu bản thân nghĩ nhiều, cậu hiểu ra tại sao lần này có khác biệt, đều là do cậu tự tưởng tượng...
"Ý mày do tao là người chứng kiến nên việc tao khai thế nào sẽ ảnh hưởng đến kết quả xét xử của Pa?"
Mikey giật mình, vội ngẩng đầu định nói gì đó nhưng Takemichi đã ngắt lời, cầm lon trong tay lắc lắc:
"Bọn mày hỏi tao chọn thế nào thì tao trả lời. Đây là vấn đề của Pa chứ không phải là vấn đề bọn mày muốn thế nào. Bọn mày đã hỏi ý kiến của Pa chưa? Đã hỏi Pa định làm thế nào? Đã thuyết phục Pa chưa? Cái mà bọn mày nghĩ là tốt cho Pa thì cậu ấy có nghĩ giống bọn mày hay không?"
Không một ai trả lời.
Takemichi cười nhạt:
"Vấn đề này không phải chỉ riêng bọn mày cảm nhận thế nào, mà là Pa cảm nhận thế nào. Và bọn mày nên tôn trọng quyết định của cậu ấy, tôn trọng với tư cách bạn bè."
Bầu không khí trầm lặng hẳn. Takemichi nhớ đến một chi tiết, cậu còn đang phân vân nên nói riêng Mikey hay không, nhưng nếu đã có tất cả đội trưởng ở đây, đặc biệt là Baji...
Takemichi lén lút ngó Baji thì hắn chợt ngẩng đầu, đôi bên chạm mắt nhau, Takemichi giật mình lập tức cúi đầu.
Tay phải sờ vào băng trắng quấn quanh lòng bàn tay trái, Takemichi thấp giọng hỏi:
"Với lại, tao tò mò thôi nhé. Mikey, mày định cứu Pa bằng cách nào?"
Mikey im lặng, Draken nhíu mày, cũng tự thấy kỳ lạ.
Bọn họ là một đám trẻ con, làm sao có thể làm được chuyện gì liên quan đến pháp luật?
Bàn tay của Baji giật nhẹ, nếu không để ý sẽ không thể nhận ra nhưng Takemichi từ đến cuối vẫn luôn lén lút quan sát hắn ta, hiển nhiên nhận ra ngay.
Tên lửng mật ngu ngốc này, không tìm kiếm sự trợ giúp của ai mà cứ toàn tự gánh hết mọi việc một mình.
Mikey hơi ngẩng đầu, vừa ngước lên đã bắt gặp đôi mắt xanh đang nhìn hắn chằm chằm, tức khắc từ bỏ ý định nói dối.
"... Có một kẻ đến gặp tao, nói hắn sẽ chứng minh sự vô tội cho Pa, rồi Pa sẽ được thả."
Đương nhiên cậu biết rõ kế hoạch của Kisaki, chỉ cần Mikey đáp ứng, Kisaki sẽ đến gặp Daki với gia đình Maiko, diễn vai người tốt và thuyết phục họ đứng ra. Takemichi chống cằm, tiếp tục hỏi dồn:
"Điều kiện trao đổi là gì? Đừng bảo tao là không có. Trên đời làm gì có người ngu ngốc nguyện làm tất cả vì người khác mà không nghĩ cho bản thân chứ?"
Mikey ậm ừ không đáp, Takemichi liền nói:
"Người trên đời chỉ cầu hai thứ, hoặc là tiền, hoặc là danh phận. Tiền? Chắc là không. Vậy danh phận? Chức đội trưởng đội ba đang trống? Hay là một chức vụ cao cấp khác trong Touman?"
Baji ngẩng đầu nhìn chằm chằm Takemichi. Nghe đến mức này, Mitsuya cũng nhận ra mức độ của vấn đề:
"Này Mikey, đừng nói với tao là mày định làm như vậy thật?"
Mikey chậm chạp gật đầu, trán Draken lập tức nổi gân, hắn đứng dậy gầm lên:
"Mẹ kiếp Mikey mày đang nghĩ cái quái gì thế? Ra ngoài kia, tao sẽ đấm mày đến chết!"
Kéo vai Draken giúp hắn bình tĩnh trở lại, Takemichi uống cạn lon nước, bình thản bảo:
"Chuyện hôm nay bọn mày có ba cái sai. Thứ nhất, bọn mày không trực tiếp hỏi ý kiến của Pa mà đã tự ý quyết định, thứ hai, là hai bọn mày, Mikey và Draken..."
Mikey và Draken cùng giật mình nhìn người ngồi giữa bọn họ, đối phương bóp mạnh lon nước trong tay khiến bọn họ vô thức rụt người.
"Đó không phải vấn đề riêng của bọn mày, là tổng trưởng và phó tổng trưởng Touman, hai bọn mày tranh cãi nội bộ thì mọi người cũng tham gia theo. Bọn mày muốn phá vỡ sự đoàn kết trong Touman? Chia đôi Touman chỉ vì bản thân mình?..."
Bốn đội trưởng, ba đội phó và bốn thằng dân thường tròn mắt nhìn hai vị chức cao nhất Touman cúi đầu im lặng nhận lỗi, một lời cũng không phản bác thiếu niên tóc vàng đang nghiêm túc phân tích lỗi sai của hai người họ.
"... Cái thứ ba, tao đã nói rồi. Touman chỉ là Touman khi có các đội trưởng hiện tại và hai người bọn mày. Dù có chuyện gì đi chăng nữa Pachin mới là đội trưởng đội 3. Mikey, mày đã hỏi ý kiến của những đội trưởng khác, của Peyan hay bất kỳ ai trong đội 3? Mày nghĩ mày làm vậy là có đúng không?!"
Mikey vốn đã cúi thấp đầu càng cúi thấp hơn, tay lén lút níu lấy góc áo Takemichi, khẽ nói:
"Xin lỗi."
Takemichi thấy vậy cả tim lẫn gan đều mềm nhũn, tên ngốc này, muốn mắng tiếp cũng không mắng được. Cậu thở dài đứng dậy:
"Vậy thì việc cứu Pa hay không, không phải bọn mày thích thế nào mà là cả Touman phải lựa chọn đấy. Hôm nay bọn mày về suy nghĩ đi... và nhớ đến gặp Pa nói chuyện với cậu ấy."
Buổi họp mở màn bằng sự ồn ào, kết thúc bằng sự trầm lặng. Cậu dọn dẹp đống đồ ăn vương vãi trên bàn, Chifuyu bỗng im lặng phụ cậu đem mấy lon nước trống không ra sau bếp vứt vào thùng rác.
Im lặng quan sát Chifuyu, trái tim quặn lại. Takemichi rất muốn quàng vai cậu ấy, nói chuyện cười đùa với cộng sự cậu quan tâm nhất như quá khứ, nhưng đáng tiếc, lần này cậu không thể kể chuyện quay ngược quá khứ tương lai cho cậu ấy.
Takemichi bây giờ chỉ có một mình.
Cậu không thể dựa dẫm vào bất kỳ ai được nữa.
Đã chẳng còn ai nữa rồi.
Chifuyu cảm giác người bên cạnh đang nhìn mình, hắn quay đầu nhưng đối phương đã tránh đi. Chifuyu nghiêng đầu, có cái gì đó lạ. Cả người đó... lẫn cả bản thân hắn.
Khẽ lắc đầu gạt đi những suy nghĩ kì quặc, Chifuyu rời khỏi nhà bếp, đến cạnh Baji thì thầm về những quan sát của bản thân.
Baji gật đầu không đáp lại Chifuyu, khó mà biết hắn đang nghĩ gì.
...
Tiễn cả đám rời khỏi nhà, Takemichi đứng giữa sân ngó một vòng, thầm thở phào một hơi. Sân vườn lẫn nhà cửa không bị tổn hại gì, cảm giác nhẹ nhõm hẳn.
"Mày là ai?"
Takemichi giật mình lui lại, vấp phải ống nước tưới cây, ngã nhào xuống đất, mông đau ê ẩm. Cậu mở mắt, Baji đã đứng ở góc sân trước mặt mình từ lúc nào. Lúc nãy thấy hắn rời đi rõ ràng, thế quái nào bây giờ lại xuất hiện ngay trong sân nhà cậu?
Mái tóc đen rũ xuống hai bên vai, đôi mắt như thú ăn thịt nhìn con mồi, Baji từng bước tiến đến gần, Takemichi càng sợ hãi lùi về sau.
Cậu còn chưa có nghĩ xong chuyện Baji và Kazutora, cậu chưa biết mình phải làm gì đâu.
Takemichi hoảng loạn, trong đầu trống trơn. Chợt tưởng tượng cậu muốn là cảnh sát giao thông còn Baji là một chiếc xe, cậu cầm một cái bảng "Stop" to tướng rồi thổi còi tút tút, yêu cầu đối phương dừng lại đừng có đến gần hơn nữa.
Cách nhau một bước chân, Takemichi sợ đến mức nhắm chặt hai mắt, đưa hai tay lên ôm đầu rồi rụt người thành một cục nhỏ xíu. Cậu biết tính cách thật sự của Baji, nhưng bây giờ hai người chưa quen biết, Takemichi nghĩ cậu sẽ bị đánh thôi, tên điên này hay đánh bất ngờ lắm.
Cậu nghe tiếng quần áo loạt soạt từ đối phương, hình như đã ngồi xuống trước mặt cậu? Takemichi càng sợ hơn, đầu cúi thấp chôn giữa hai gối.
"Tao có làm gì mày đâu mà mày sợ như vậy?
Takemichi nuốt nước bọt:
"Vậy mày lùi lại chút đi."
"Không thích."
"..."
"Mày là ai?"
"... Hanagaki Takemichi."
Baji chậc lưỡi một tiếng, hắn định tóm cổ tên trước mặt lôi ra ngoài mặt đối mặt nhưng sau khi nghe tiếng chậc lưỡi, cả người tên tóc vàng này đều run cả lên làm Baji khựng lại.
Mẹ kiếp, hắn cũng đâu có ăn thịt.
"Ngẩng mặt lên nhìn tao."
Đối phương chậm chạp ngẩng lên, hai tay ôm đầu, nửa mặt dưới vẫn che dưới gối, chỉ lộ ra vài sợi tóc vàng mềm mại và đôi mắt màu xanh lo sợ nhìn hắn.
Y như con cún nhỏ bị bỏ rơi bên vệ đường sợ sệt người lạ.
Tương lai Chifuyu làm tiệm thú cưng, lá thư Mikey để lại bảo Chifuyu sẽ làm việc gì đó làm nhớ tới Baji, nên suy ra...
Há :))))))