Author: ThatNghiep
Tới nghĩa trang lúc hai giờ chiều mà Takemichi đã ngồi nói chuyện với anh Shinichirou đến tận khi hoàng hôn đỏ rực cả đường chân trời.
Cậu nghe anh kể chuyện về quá khứ, đặc biệt là Mikey, Emma và cả Izana, về những lần nghịch phá của bọn họ, tính cách khó chiều của Mikey hay bản tính bướng bỉnh bám người của Izana, nghe anh than phiền về bản tính độc chiếm quá mức của hai thằng em trai ngớ ngẩn.
Takemichi ngơ ngẩn nhìn nửa bên mặt dịu dàng của anh, khoé môi cười nhẹ và cả ánh mắt hoài niệm của anh làm cậu không nỡ cắt ngang.
Bàn tay anh ấy lạnh thật. Takemichi nhìn tay hai người nắm lấy nhau, lúc này không nhận ra thì Takemichi thật sự không đáng làm người. Có điều anh ấy trông có vẻ rất vui, Takemichi không lên tiếng cũng không đành lòng buông tay.
Bởi cậu hiểu cảm giác của anh.
Nắm cả ba tiếng vẫn chưa buông làm tay phải cậu tê rần, Shinichirou cũng nhận ra bản thân hôm nay vui vẻ quá mức, anh ngại ngùng đưa tay che mặt:
"À... Anh quên mất thời gian... Xin lỗi em."
Takemichi vội lắc đầu: "Có gì đâu, em thích nghe anh nói mà."
Shinichirou đưa tay che gần hết gương mặt của mình, ậm ừ gật đầu. Takemichi đã buông tay anh, bàn tay mất đi cảm giác ấm áp, đáy lòng Shinichirou không khỏi hụt hẫng. Takemichi đứng dậy cầm lấy túi đựng bang phục, dáng vẻ như sắp rời đi.
Shinichirou đưa tay gãi đầu, dù trong lòng chẳng muốn em ấy rời đi nhưng không thể nói ra. Takemichi bỗng ôm chầm anh một cái rồi buông ra, vui vẻ chạy đi:
"Mai em lại đến, ngày mốt em cũng đến, sau này ngày nào em cũng đến hết. Anh nhất định phải chuẩn bị chuyện kể cho em đó."
Shinichirou ngẩn người nhìn bóng dáng thằng bé tóc vàng biến mất giữa hoàng hôn đỏ rực, anh đưa tay che nửa dưới khuôn mặt rồi ngồi thụp xuống đất chôn mặt giữa hai gối.
Cô Komo biến mất từ đầu đến giờ bỗng chậm rãi về chỗ ngôi mộ của mình, lấy bật lửa đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật dài thở ra, thấp giọng chậc lưỡi:
"Tuổi trẻ yêu đương thật là tốt."
Tai Shinichirou lại nhạy đến bất ngờ, hai vành tai đỏ bừng, thế nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
...
Takemichi rời khỏi nghĩa trang, đi bộ bên lề đường nghĩ vẩn vơ về việc nên chọn quà gì cho Mikey và anh Shinichirou, còn có cả làm sao để gặp Izana, và quan trọng nhất là tiền đâu ra để mua quà cho người ta.
"... Thỏ?"
Trên đường chẳng có ai, vậy nên người phía sau chắc chắn là đang gọi cậu. Nhưng "thỏ" là cái gì?
Takemichi giật mình vội quay đầu. Thiếu niên với gương mặt hút hồn phái nữ, nốt ruồi ở đuôi mắt và hình xăm con hổ ở cổ, là Kazutora. Takemichi mừng rỡ:
"Tình cờ thật! Mày đến thăm anh Shinichirou hả?"
Vai Kazutora cứng lại, hắn im lặng một lúc mới đáp:
"... Không, tao đến vì tao muốn gặp mày."
Kazutora vô thức đến nghĩa trang, tuy phủ nhận bản thân cả ngàn lần rằng thật ra hắn chỉ đi ngang qua, chỉ là tình cờ mà thôi, hoàn toàn không phải muốn gặp lại con thỏ ngu ngốc đó. Nhưng giây phút thật sự bắt gặp, đống lời phủ nhận luôn ồn ào trong đầu hắn bỗng biến mất chẳng thấy tăm hơi, cứ thế ngây ngẩn nói ra lời thật lòng.
Từ ngày gặp mặt đến giờ, đêm nào Kazutora cũng mơ thấy thiếu niên tóc vàng kể câu chuyện về con thỏ ngu ngốc, trong đầu cứ nhớ mãi hình ảnh nụ cười rực rỡ của người đó, cả cái vỗ lưng nhè nhẹ và ánh mắt dịu dàng quá đỗi khi nói về sự đau khổ của con quạ đen.
Takemichi vui vẻ khoác tay Kazutora: "Vậy hả? Vậy đi chơi với tao không? Vừa đi vừa nói chuyện?"
Kazutora cứng ngắc gật đầu như robot, ngắc ngứ nói: "Lên xe đi, tao chở."
Takemichi nhìn Kazutora ngồi lên xe, nhớ ra hình như cậu chưa từng thấy Kazutora chạy xe moto bao giờ, trông cậu chàng có vẻ ngầu thật.
Đúng là trong Touman ai cũng ngầu.
Kazutora thấy Takemichi cứ lơ ngơ, có lẽ đối phương là học sinh ngoan chưa đi xe moto bao giờ, hắn lấy mũ đội lên đầu Takemichi, còn đeo dây giùm cậu, động tác thuần thục bình thản đến mức không chút cảm giác ngại ngùng.
Takemichi tròn mắt, ngập ngừng nhìn ngón tay đối phương dưới cằm mình điều chỉnh dây mũ bảo hiểm cho vừa mặt cậu, gương mặt hắn ở sát mặt Takemichi, đôi mắt chăm chú vào sợi dây trong tay.
Phát hiện ra Takemichi hơi mím môi, Kazutora lúc này mới nhận ra bản thân đang làm hành động điên rồ, hắn khựng người, lập tức buông tay quay đầu sang hướng khác:
"Lên đi. Mày muốn đi đâu?"
Takemichi nuốt nước bọt, ngồi lên xe Kazutora nói:
"Trung tâm mua sắm... Tao muốn mua quà tặng sinh nhật."
Kazutora vừa nghe bốn chữ "quà tặng sinh nhật" đã cảm giác lồng ngực thắt lại, cái cảm giác khủng khiếp khó thể nói thành lời đang cào xé tâm trí hắn. Hai bên eo được ôm lấy làm Kazutora giật mình, người ngồi sau vô tâm vô phế cười nói:
"Đi thôi."
Kazutora mím môi, im lặng lái xe chạy đi. Gió lạnh thổi vào mặt làm Takemichi tỉnh táo hơn không ít. Cậu cùng Kazutora đi qua vô số cửa hàng, từ cửa hàng gấu bông đến cửa hàng trang sức suốt hai tiếng không ngơi nghỉ.
Kazutora cầm hai cây kem trong tay mà thở dài. Chẳng biết là đi mua đồ hay con thỏ nhỏ này ham chơi, mãi không chọn cái gì mà cứ lộn xộn đi hết chỗ này đến chỗ khác.
Hai đứa ngồi ở ghế đá cạnh công viên gần khu trung tâm thương mại, mỗi người cầm một cây kem socola vị bạc hà ăn giữa trời thu mát lạnh.
"Mày không chọn gì sao?"
"Tao... chưa nghĩ ra gì hết."
Mikey không xỏ khuyên, trên người không có bất kỳ trang sức nào, tặng thì kì cục. Mà gấu bông, quần áo, sách vở, cái gì để nghĩ tới để tặng Mikey cũng thấy quái dị. Nói thật Takemichi chẳng có ý tưởng gì để tặng quà cho đối phương.
Với cả quan trọng hơn là, Takemichi sao dám nói là cậu hết tiền rồi, ngay cả kem cậu đang ăn cũng là Kazutora trả tiền. Cái cảm giác nghèo khổ này theo Takemichi mãi không buông làm cậu buồn hết sức.
Đối phương mặt mày ủ ê, nếu có cái tai thỏ chắc chắn lúc này đang cụp xuống buồn bã. Kazutora chậc lưỡi một tiếng, chẳng hiểu sao có chút ghen tị với người "bạn" của đối phương.
"Bạn mày là người thế nào? Tao nghĩ giùm cho."
Takemichi à một tiếng, môi trên dẩu lên, đưa tay xoa cằm các kiểu:
"Ngầu? Đẹp trai?..."
"..."
Trong lúc Kazutora còn đang trợn mắt, Takemichi vỗ tay một cái:
"Là một tên ngốc! Một tên ngốc ám ảnh quá khứ đến kì quặc, cậu ta siêu trân quý những món đồ cũ đến nỗi nát cũng không vứt, yêu mến những người bạn từng chơi cùng đến mức... gì nhỉ? Hơn cả bản thân cậu ta? "
"..."
"Kiểu ngoài lạnh trong nóng ấy, tỏ vẻ không quan tâm nhưng thật ra rất quan tâm bạn bè. Bảo là căm hận các kiểu nhưng thật ra đã tha thứ từ lâu rồi, chỉ chờ người ta xin lỗi thôi là bỏ qua hết, nhưng mà nhất quyết không chịu tìm gặp nói chuyện với đối phương để người ta xin lỗi mình..."
Trái tim Kazutora đập nhanh. Lời miêu tả của Takemichi khiến hắn nhớ đến một người, chẳng lẽ...
Kazutora nghi ngờ nhìn Takemichi, Takemichi tròn mắt vô tội nhìn lại. Hai người cứ nhìn nhau như thế, Kazutora cũng làm người thua cuộc trước, đành quay đầu sang hướng khác.
"Bạn mày... giống như người quen cũ của tao."
"À... lửng mật mày kể?"
"... Không... là con sư tử vàng."
Takemichi hít một hơi thật sâu rồi ngả người ra sau ghế, cười nói:
"Nếu giống thì tốt quá. Nếu là vậy, quạ đen chỉ cần chân thành xin lỗi, có lẽ sư tử vàng sẽ tha thứ cho quạ đen thôi."
Kem trong miệng lạnh đến mức khiến Kazutora tê tái cõi lòng. Tha thứ? Hắn có xứng đáng với sự tha thứ không?
Quan sát thiếu niên tóc vàng đang ăn kem vui vẻ, chẳng biết vì sao khi ở cùng người này, trong đầu Kazutora chỉ là một mớ bòng bong rối loạn.
"Mày là ai?"
"... Bạn tâm sự?"
"..."
"Vậy mày tên gì?"
Kazutora im lặng, hắn không định nói tên của mình. Takemichi hiển nhiên biết trước, bởi vì cậu cố ý hỏi tên đối phương để bản thân không phải nói tên mà. Tất cả vẫn nên theo đúng trình tự thời gian cậu biết là tốt nhất. Takemichi lắc lắc tay:
"Mà nè, quên sư tử vàng đi, mày nghĩ nên tặng quà gì bây giờ?"
Ngẩn người nhìn dòng người qua lại, Kazutora chậm chạp nói:
"Nếu là một nguời trân quý hạnh phúc của quá khứ, yêu mến bạn bè, vậy mày cứ tặng món gì tự tay mày làm, cái gì mà giữ được lâu bên người ấy. Cho dù là rách nát, cậu ta cũng sẽ thích thôi."
Không cần là món mắc tiền, không cần là đồ ăn trộm, chỉ là một món quà bình thường thôi cũng được.
Đừng mắc sai lầm như hắn.