[AllTake] Comeback

Chương 45



Author: ThatNghiep

Đi khỏi khu vực Valhalla một đoạn xa, Takemichi đỡ Chifuyu lên một chiếc ghế đá ở công viên, lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau sạch máu trên khuôn mặt hắn.

Chifuyu chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm Takemichi như muốn đục một lỗ trên người cậu. Hất mạnh chiếc khăn trong tay Takemichi, Chifuyu gằn giọng:

"Baji không có phản bội. Mày đừng có mà nói nhăng nói cuội với Mikey."

Takemichi gật đầu ừ một tiếng, thấp giọng đáp: "Tao biết."

Chifuyu nhíu mày, cứng họng không biết nói tiếp làm sao khi đối phương cứ thế đồng ý theo lời hắn ngay tắp lự. Hắn trân trối nhìn cái người đối diện lấy cặp mở ra, bên trong toàn là bông băng y tế lẫn thuốc sát trùng và băng dán giảm đau, y hệt như mang theo cái bệnh viện nhỏ bên người vậy.

Ai đi học mà lại mang đồ thế này? Hay người này biết những chuyện sẽ xảy ra ngày hôm nay? Chifuyu lập tức gạt bỏ suy nghĩ phía sau, chuyện biết trước tương lai như phim tưởng tượng, quá khó tin.

Takemichi lấy bông băng đổ thuốc sát trùng, cẩn thận chạm lên mấy vết thương trên mặt Chifuyu, động tác vô cùng nhẹ nhàng giống như chạm vào vật trân quý, Chifuyu cứ thế ngẩn người.

"Mày..."

Takemichi suỵt nhẹ ý bảo Chifuyu im lặng, lấy bông chạm lên vết thương ở khoé môi hắn. Chifuyu bị rát đến giật mình, Takemichi vội dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay Chifuyu, xem hắn như con nít mà an ủi.

Sau khi đối phương dán băng cá nhân ở vết thương sát khoé miệng, Chifuyu nhíu mày nói:

"Mày định làm g-..."

Chưa kịp nói xong, Takemichi đã cầm băng dán giảm đau dán lên hai bên má với trán của hắn, nhẹ giọng nói:

"Nhắm mắt phải lại, trên mí mắt của mày bị thương nặng quá."

Chifuyu tiếp tục ngẩn người nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt phải lại. Takemichi nhìn vết thương chảy máu sưng phù, trong lòng xót đến đau, thầm trách Baji ra tay quá nặng. Cậu thở dài, cầm lấy bông băng lau sạch máu, lấy một miếng băng trắng bịt kín mắt Chifuyu lại.

"Tao chỉ sơ cứu thôi, nếu còn sưng hay đau hơn mày phải đến bệnh viện đấy."

Cách một lớp băng, vậy mà Chifuyu vẫn cảm nhận được ngón tay của đối phương đang run lên khi chạm vào mắt hắn, động tác dịu dàng quá đỗi, cả đôi mắt tràn ngập đau xót đó làm Chifuyu bối rối.

Bọn họ chưa từng nói chuyện quá hai câu, ngoại trừ một lần ở sinh nhật Mikey ra thì chưa từng gặp mặt nhau lần nào, vì sao người này mỗi khi nhìn hắn... trong mắt đều là đau lòng đến day dứt như thế?

Chifuyu ngập ngừng: "Mày đừng... nhìn tao bằng ánh mắt như thế nữa..."

Nó quá đau khổ, như thể bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể bật khóc vậy.

Takemichi giật mình, vội đứng dậy quay người sang chỗ khác, cố gắng hít thở thật sâu giữ bình tĩnh. Chifuyu cúi đầu:

"Tao... giống người quen cũ của mày à?"

Cổ họng Takemichi nghẹn ắng không đáp lời nổi. Hai người im lặng một lúc lâu, Takemichi cười ha ha vài tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng:

"Xin lỗi mày nhé. Tự nhiên tao nhớ vậy thôi."

Chifuyu đưa tay sờ mắt phải đã được băng kín cẩn thận, khẽ hỏi:

"Người đó... mất rồi à?"

Nụ cười trên môi Takemichi cứng đờ, cậu mím môi, sau đó thấp giọng nói:

"Tao biết chuyện của Baji."

Chifuyu giật mình ngẩng đầu, Takemichi đã ngồi xuống cạnh Chifuyu, nhẹ hỏi:

"Mày nghĩ chuyện hôm nay thế nào?"

Chifuyu nhíu mày, rõ ràng hắn không muốn tin tưởng người bên cạnh rồi nói ra thông tin mật nhưng chẳng hiểu sao Chifuyu cứ cảm giác người này quá thân thuộc, không thể không nói ra.

"Baji... đánh tao để gia nhập Valhalla... nhưng mà không phải để phá huỷ Touman."

"Ừm."

"Là Kisaki... Baji gia nhập Valhalla là để tóm lấy cái đuôi của Kisaki. Nếu Baji điều tra từ trong nội bộ Valhalla thì tao sẽ điều tra từ bên ngoài."

"Ừ. Baji nói mày điều tra Kisaki?"

"Không. Không có nói... Nhưng mà tao hiểu suy nghĩ của Baji..."

Chifuyu ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao, vô thức mỉm cười: "Vì tao luôn ở bên cạnh cậu ấy mà."

Takemichi nhìn đôi mắt sáng lên của Chifuyu mà ngẩn người. Hoá ra đã lâu lắm rồi cậu mới có thể thấy lại đôi mắt và gương mặt mỉm cười này của đối phương.

Hoá ra, Takemichi vẫn chưa một lần quên mất gương mặt này.

Chifuyu nhớ chuyện lúc nãy ở Valhalla, hắn nhíu mày nhìn Takemichi:

"Tao chỉ muốn trở thành sức mạnh của Baji. Còn mày thì sao, Hanagaki Takemichi?"

Càng nhìn cái người ngồi bên cạnh, Chifuyu càng thấy khó hiểu. Từ lúc bắt đầu điều tra đối phương đến giờ, vô số câu hỏi được đặt ra mà không cách nào tìm được giải đáp. Chifuyu thậm chí còn chẳng rõ được mục đích của Takemichi vào Touman là gì.

"Mày có thể nhanh chóng lấy lòng tin của Mikey, Draken và tất cả đội trưởng khác của Touman. Mày cản Pa đâm dao, giúp Pa giảm án trong khi cô gái bị hiếp bây giờ thành đồng nghiệp đi làm thêm của mày, vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra... như thể mày cố ý tạo dựng tất cả để ép Pa đâm người."

Không nghe đối phương đáp, Chifuyu càng nhíu mày chặt hơn:

"Sau đó mày kích động Pe tạo ra cuộc chiến Musashi nhưng lại cứu được Draken, tống cổ Kiyomasa rồi lên chức đội trưởng đội 3, lấy được lòng trung thành của Pe... Tao không thể hiểu được mày rốt cuộc là người âm thầm giúp đỡ Touman hay là kẻ đứng sau giật dây tất cả nữa."

Chifuyu nói một tràng dài, Takemichi chỉ im lặng lắng nghe. Chifuyu nghiến răng:

"Rốt cuộc mày định làm gì hả?"

Takemichi chống tay lên thành ghế, cười đáp:

"Cũng giống như Baji thôi."

Chifuyu mở to hai mắt, Takemichi ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt xa xăm như đang chìm đắm trong ký ức:

"Tao muốn bảo vệ tất cả mọi người. Tao chỉ muốn... tất cả mọi người đều hạnh phúc thôi."

Takemichi nghiêng đầu, đôi mắt dịu dàng làm Chifuyu ngẩn người:

"Hãy tin tao."

Lần này tao nhất định sẽ bảo vệ mày. Lần này... tao sẽ bảo vệ Baji để mày không phải đau khổ nữa.

Vậy nên, lần này xin mày hãy sống thật lâu và thật hạnh phúc, Chifuyu.

Takemichi đứng dậy, cầm lấy cặp rồi rời đi, để lại một câu cho Chifuyu vẫn còn đang ngơ ngác ngồi trên ghế:

"Sáng mai 9 giờ gặp ở mộ anh Shinichirou, sau đó tao sẽ dẫn mày đi giải đáp thắc mắc."

...

Hôm nay là một ngày mưa rơi tầm tã. Chifuyu đứng cạnh Takemichi, nghe đối phương kể chuyện hôm qua cho Mikey và Draken. Mikey ngồi xổm trước mộ, chậm chạp nói về chuyện hai năm trước, ánh mắt u tối như muốn giết người:

"Kẻ giết anh tao là Kazutora... cả đời này tao sẽ không tha thứ."

Khí thế thật sự quá khủng bố, Chifuyu vô thức hít sâu một hơi. Mikey đứng dậy, một tay cầm ô một tay đút túi quần, lạnh lẽo nói:

"Baji đã đứng về phía Kazutora nhỉ?!... Takemitchy, mày đã nói mày sẽ đưa Baji về cơ mà?"

Chifuyu nhíu mày, hoá ra Takemichi đã nói sẽ đưa Baji về? Vậy sao ngày hôm qua ở Valhalla lại chẳng chút động tĩnh muốn kéo người về mà còn tỏ vẻ ủng hộ?

Áp lực từ Mikey ngày càng khủng bố, hắn trừng mắt với Takemichi:

"Tại sao bây giờ đội phó đội 1 lại ở đây mà không phải là Baji? Mày định làm gì vậy, Takemitchy?"

Chifuyu lo lắng nuốt nước bọt, hắn lén liếc nhìn người bên cạnh, đối phương bình tĩnh đến mức không chút dao động, lạnh giọng nói:

"Mày đừng có mà trừng mắt với tao."

Mikey: "..."

Khí thế xung quanh Mikey tức khắc biến mất làm Chifuyu tròn mắt một phen. Takemichi nhìn thẳng vào mắt Mikey, nhíu mày nói tiếp:

"Tao đã bảo tao sẽ đem Baji về, với tư cách tao là bạn mày chứ không phải vì mày ra lệnh ra tao. Cách làm tao đang nghĩ. Còn giờ mày muốn ý kiến gì thì nói ra chứ đừng có quát tao như thế."

Draken mím môi, nhẹ nói: "Takemichi, cái đó, Mikey nó đang giận nên là..."

Mikey khựng người, hắn cũng biết bản thân nhớ chuyện cũ của Kazutora liền giận đến mất lý trí, bối rối quay đầu đi chỗ khác:

"Tao... xin lỗi."

Coi từ đầu đến giờ, Shinichirou còn đang lo lắng buồn bực mà thấy cảnh này liền ôm bụng cười đến hụt hơi, phải chống tay lên bia mộ mới đứng thẳng được. Thằng em trai luôn ương bướng cứng đầu vậy mà giờ bị người ta quát một cái đã vội cúi đầu xin lỗi, quả là một chuyện làm anh xúc động đến chừng nào.

Takemichi nhìn anh, Shinichirou tức khắc ngừng cười, đứng hắng giọng vài cái rồi im lặng.

Cô Komo ngồi hút thuốc bên cạnh chậc lưỡi lắc đầu.

Takemichi đi đến trước bia mộ của anh đặt xuống một hộp thuốc lá, là loại Shinichirou thích.

"Với cả... Mikey, nếu anh Shinichirou vẫn đứng đây theo dõi tất cả mọi việc, mày nghĩ anh Shinichirou có thật sự vui vẻ khi thấy mày căm hận đau khổ như vậy không?"

Mikey lẫn Shinichirou cùng giật mình.

Shinichirou vội nói: "Em đừng nói với nó..."

Takemichi mỉm cười làm câu nói Shinichirou nghẹn lại giữa chừng, chợt nhớ ra kế hoạch mà Takemichi từng nói, anh thở dài một hơi.

Dạo gần đây Shinichirou còn đang phiền muộn chuyện Kazutora và Baji, có điều nhóc Takemichi ngày nào cũng đến thăm anh báo cáo tình hình, còn nói ra toàn bộ kế hoạch, hỏi anh cảm thấy thế nào.

May mà có Takemichi, nếu không anh thật sự buồn lắm.

Chẳng ai mong bản thân trở thành nguyên nhân cho việc em trai cùng bạn bè nó tàn sát lẫn nhau cả. Anh thật sự mong mọi việc hoà bình nhưng chẳng việc gì ra việc gì cả.

Takemichi đứng dậy vỗ nhẹ vào vai Mikey còn đang ngẩn người, khẽ nói:

"Cuộc sống của con người đôi khi rẽ sang một hướng khác hoàn toàn chỉ vì một quyết định lựa chọn, tao mong mày suy nghĩ kĩ. Người khác quan trọng, nhưng bản thân mày cũng quan trọng, hãy lắng nghe trái tim của mày, Mikey."

Mikey chớp mắt nhìn chằm chằm Takemichi rời đi cùng với Chifuyu rồi cúi đầu nhìn hộp thuốc lá ở trước bia mộ kia. Mỗi lần đi thăm mộ anh Shinichirou hắn đều thấy một hộp thuốc lá y hệt như thế.

Cứ nghĩ là đồng đội cũ của anh đem đến, hoá ra là của đối phương.