Author: ThatNghiep
"Hôm nay tôi đã nói chuyện với Taiju rồi."
Mitsuya đứng đút hai tay túi quần nói với Yuzuha, trên xe là Mikey đang ngồi ăn bánh cá. Hắn nghe lời Takemichi để đến gặp Yuzuha, hi vọng tìm ra câu trả lời mà hắn không muốn tin.
"Tôi có nghe rồi... Taiju liên hệ những kẻ có tiền, khi chúng gặp khó khăn thì cho quân qua giúp, đổi lại là một khoản tiền lớn... Tôi chính là người thu khoản tiền đó. Hôm nay tôi đã được giải phóng khỏi chức vụ đó là nhờ có cậu, Mitsuya."
Mitsuya cười gượng: "Không đâu, tất cả là do Hakkai đã nỗ lực..."
Yuzuha lập tức quát lớn: "Đã nỗ lực?!! Không phải là do hành động của cậu sao?!... Hakkai... tại sao lại làm chuyện này..."
"Tao suy đoán thôi. Nếu mày muốn biết sự thật thì để chính miệng người trong cuộc thừa nhận đi."
Mitsuya nhớ chuyện lúc nãy của Hakkai và lời dặn của Takemichi, hắn muốn thử thái độ của Yuzuha nên chậm rãi nói:
"Hakkai mạnh mẽ khi nghĩ cho cô thôi."
Yuzuha lập tức im lặng, trái tim không khỏi đau xót, cô vội quay người đi:
"Cảm ơn cậu, Mitsuya... Nhưng mà... sự kì vọng đó cũng sẽ làm người ta đau khổ đó."
Mitsuya im lặng nhìn theo bóng lưng khuất dần của Yuzuha, hắn vô thức siết chặt nắm đấm. Takemichi đã nói với Mitsuya nếu hắn thật sự muốn xác nhận, vậy hãy thử nói chuyện với Yuzuha và xem thái độ cô ấy thế nào khi nhắc đến chuyện Hakkai là người bảo vệ...
Quả nhiên là vậy.
Takemichi đã đúng.
Mitsuya thở dài, hắn chở Mikey đi mà không nói một lời, trong đầu ngổn ngang hàng trăm suy nghĩ lẫn thất vọng. Mikey nhận ra tâm trạng của Mitsuya, ánh đèn đường vụt nhanh qua đáy mắt, Mikey khẽ hỏi:
"Hôm nay gặp Taiju thế nào?"
Mitsuya giật mình, vừa nhớ đến đôi mắt xanh lém lỉnh kia đã nhũn cả tim gan, đau lòng thất vọng lúc nãy cũng nhanh chóng bị nụ cười vui vẻ đó phá tan, hắn vô thức cười nói:
"Tao thì chẳng có gì, quyết định thiết lập hoà bình với Hắc Long có vẻ quá đơn giản... Tao cũng không chắc lắm. Nhưng mà hôm nay Taiju đã mời Takemichi qua Hắc Long rồi bị từ chối thẳng thừng. Đúng là thoả mãn cả bọn ha ha!"
Mikey mở to mắt: "Takemichi từ chối lời mời của Taiju qua Hắc Long?"
Mitsuya nhớ cái dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của người kia mà buồn cười, lập tức kể lại toàn bộ chuyện Taiju với Takemichi, ngoại trừ đoạn cuối cùng "vì đẹp trai mà tìm hiểu" kia và cả chuyện gặp Hakkai sau đó.
"Tao xin từ chối. Tao... không thích phong cách của mày, Taiju. Trong mắt mày, bạo lực là tất cả. Còn trong mắt tao, sức mạnh là để bảo vệ người khác."
"Tao thích một bang mà mọi người có thể cùng vui cười chiến đấu bên nhau, không đụng chạm đến người vô tội, không cần phải sống trong khổ sở với tội lỗi đạo đức..."
"Tao thích một bang mà dù sau mười năm hay thậm chí hai mươi năm, mọi người vẫn có thể mỉm cười kể chuyện ngày xưa cho nhau mà không chút khúc mắc..."
Có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đối phương thế nào khi nói những lời kia, Mikey ngây ngẩn lặp lại: "Sức mạnh... là để bảo vệ người khác..."
"Mày sẽ làm được thôi Mikey. Tao tin mày."
Khung cảnh ở bên bờ sông ngày đó như hiện lên trước mắt Mikey. Nhớ khoảng khắc hắn nói "Đó là lý do tại sao tao đang tạo ra một thời đại mới cho giới bất lương", nhớ khoảng khắc dưới ánh chiều tà đỏ rực ấy, đối phương mỉm cười cùng ánh mắt dịu dàng quá đỗi, là ánh mắt tin tưởng đến mức khiến trái tim hắn như muốn run lên.
"Tao đến đây để cứu mày... Tao sẽ cứu mày dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa... Nếu là vì mày... thì bao nhiêu lần cũng được..."
Trái tim Mikey tức khắc như bị bóp nghẹn, ác mộng hàng đêm bỗng hiện lên trước mắt hắn, khiến hắn sợ hãi đến mức không thể thở được.
"Dừng lại chút đi Mitsuya..."
Mitsuya ngạc nhiên, hắn nghe giọng người ngồi sau nghẹn ắng mà lo lắng, vội dừng xe lại bên đường. Mikey bước xuống xe, Mitsuya hoang mang:
"Có chuyện gì vậy Mikey?"
Mikey mấp máy môi, hắn chậm chạp quay đầu lại nhìn Mitsuya, đầu ngón tay đã run lên: "Tao... có một giấc mơ..."
Mitsuya chớp mắt, không hiểu sao tổng trưởng mạnh mẽ mà hắn thấy luôn mỉm cười kia như đang chìm trong sợ hãi tuyệt vọng, đôi mắt đen kia đục ngầu không rõ là đang nhìn hắn hay là đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Giọng nói của Mikey đã hơi lạc đi, hắn đang nói ra những điều mà hắn luôn cố giấu trong suốt thời gian này, về những giấc mơ kì lạ luôn lặp đi lặp lại trong đầu hắn, những cơn ác mộng hành hạ hắn mỗi đêm.
"Giấc mơ đó... Pachin đi tù, Draken đã chết và tao lạc lối... Rồi chẳng hiểu sao giấc mơ đó bỗng đổi, với sự xuất hiện của một người mà Draken vẫn sống, nhưng Kazutora lại giết Baji và chính tay tao đã đánh Kazutora đến chết. Tao hận chính mình và tao đã giết rất nhiều người..."
Mitsuya nhíu mày. Đó chính là những điều sẽ diễn ra nếu không có Takemichi...
Mikey đã nói tiếp:
"Rồi giấc mơ đó lại thay đổi, Kazutora đã đâm Baji, một người đã cản nhưng Baji vẫn tự sát, tao đã phát điên... nhưng cũng vì sự xuất hiện của người đó đã may mắn ngăn tao lại. Baji chết, Kazutora đi tù... Tao tha thứ cho Kazutora... Nhưng một nửa thành viên tạo lập đã mất đi, tao không biết mục tiêu là ở đâu nữa. Có một giấc mơ về tương lai... tao đã tự tay giết tất cả thành viên tạo lập, kể cả mày, Mitsuya."
Mitsuya càng nghe càng hoang mang, nó giống như quá khứ nhưng lại không phải là quá khứ mà hắn biết. Nhưng hoang mang nhất là, giấc mơ của Mikey lại y hệt như một quá khứ mơ hồ nào đó mà chính bản thân hắn đã từng trải qua.
Mikey cười một tiếng nhạt nhẽo, lòng bàn tay đã lạnh ngắt:
"Tao còn nhiều giấc mơ khác nữa, nhưng tất cả đều mờ nhoè. Tao chỉ nhớ giấc mơ cuối cùng của tao, tao lựa chọn con đường bảo vệ tất cả mọi người theo ý của người đó. Tương lai mọi người đều hạnh phúc, nhưng một mình tao cô độc trong đau khổ... Tao đã nhảy lầu tự sát."
Vô thức nuốt nước bọt trong lo lắng, Mitsuya mấp máy môi vài lần nhưng không biết nói thế nào. Mikey hít một hơi thật sâu cố kiềm cơn sợ hãi khi nghĩ về khoảng khắc cuối cùng của giấc mơ kinh khủng đó.
"Mày biết sao không... Thật lạ, chỉ cần người đó xuất hiện, giấc mơ của tao liền thay đổi. Khi tao chết, người cuối cùng ở bên cạnh chỉ còn người đó. Ở giấc mơ cuối cùng... tao đã bắn người đó. Nhưng khi tao nhảy lầu tự sát... cậu ấy vẫn kéo tay tao lại và nói dù bằng cách nào đi chăng nữa, dù là bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu ấy cũng sẽ cứu tao... Tao đã bật khóc và cầu xin người đó cứu tao..."
"Bởi vì mày đã cầu cứu tao, Manjirou... Nên tao sẽ bảo vệ tất cả những người mày yêu thương, dù đổi cả mạng sống của tao..."
Không hiểu sao bởi giấc mơ đó như trùng lặp với hiện thực, khi mà đối phương tự đâm bản thân, máu đỏ khắp nơi y hệt như giấc mơ đó, khi mà đối phương nằm trong lòng hắn bật khóc nói ra những lời y hệt như cơn ác mộng đó, cõi lòng Mikey như chết lặng.
Mitsuya nhận ra người mà Mikey liên tục nhắc tới là ai, hắn chậm chạp hỏi:
"Người đó... là Takemichi?"
Khoé môi Mikey hơi nhếch lên, hắn cười mà không đáp, một lúc lâu sau mới cất lời:
"Cậu ấy qua đội hai của mày chắc chắn có lý do riêng với mày. Cũng giống như chuyện tao, Kazutora và Baji, cậu ấy định giải quyết tất cả một mình... Tao biết chuyện của Hakkai cậu ấy có kế hoạch khác mà không muốn Touman... đúng hơn là tao nhúng tay vào."
Mitsuya giật mình, đúng là Takemichi đặc biệt dặn dò hắn không được nói cho Mikey, ai mà nghĩ đối phương đã đoán ra toàn bộ rồi. Đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm của Mikey như nhìn thấu tâm can khiến Mitsuya ớn lạnh, thế nhưng Mikey nhanh chóng che giấu đi khí thế ác liệt kia, nhẹ nói:
"Cậu ấy sẽ bảo vệ người khác theo cách của bản thân. Tao có cảm giác bất cứ lúc nào cậu ấy cũng có thể hi sinh bản thân vì cái gọi là hạnh phúc của người khác..."
Đôi mắt Mikey hơi trầm xuống, vô thức siết chặt nắm đấm:
"Mitsuya, bây giờ... cậu ấy là tất cả của tao... Nếu không còn cậu ấy, tao không biết bản thân sẽ như thế nào nữa. Vậy nên..."
Mikey bỗng cúi gập lưng, thái độ đầy nghiêm túc, giọng nói thấp dần:
"... Mitsuya, lần này... xin mày hãy bảo vệ cậu ấy."
Mitsuya ngẩn người một lúc, sau đó bỗng bật cười:
"Takemichi như đoán trước tương lai nhỉ? Cậu ấy vậy mà đoán được cả chuyện mày phát hiện ra ý định của cậu ấy mà giả vờ không biết."
Mikey ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Mitsuya cười nói tiếp:
"Cậu ấy nhờ tao chuyển lời cho mày nếu như mày đã biết chuyện. "Lần này tao không tự hại bản thân đâu, tao sẽ bảo vệ bản thân thật tốt. Đừng lo." Vậy đó, nên mày không cần lo đâu."
Mitsuya nổ máy, như chợt nhớ chuyện gì đó, hắn nhìn thẳng vào mắt Mikey, trong mắt có mấy phần khiêu khích cạnh tranh:
"Mikey, nếu mày quan tâm người ta như vậy thì hãy tự bảo vệ cậu ấy theo cách của mày đi... Và mày cũng không cần phải nhờ tao đâu... là tao tự nguyện bảo vệ cậu ấy!"
Mikey tròn mắt, bị cái chiến ý khiêu khích trong mắt Mitsuya làm cho ngơ ngác. Hắn chợt hiểu ra ánh mắt và câu nói của Mitsuya có ý nghĩa gì, hai tay lập tức siết chặt nắm đấm. Mitsuya lên ga, trước khi Mikey kịp làm gì, hắn đã cười lớn phóng xe chạy đi, bỏ lại một câu cho vị tổng trưởng Touman:
"Tao cũng cho mày một lời khuyên, người quan tâm Takemichi không chỉ một mình mày đâu. Đối thủ của mày hơi nhiều đấy, tự tìm cách cho bản thân đi."
Tiếng động cơ xe moto vút lên rồi biến mất, Mikey nghiến răng, đứng im một hồi lâu mới giận dữ đá mạnh vào cây biển báo gần đó đến lõm cả cột sắt rồi chậm chạp rời đi.
...
Kết thúc học kỳ với đống bài kiểm tra địa ngục, bước chân sang một trang mới là kì nghỉ đông tuyệt vời, Takemichi lòng vui phơi phới đến độ hoa nở muôn nơi. Cuối cùng cũng có thể rảnh rỗi đi thăm anh Shinnichirou mỗi ngày như trước đây, chiều thì đi làm, cuối tuần thì đi chơi, quá tuyệt!
Nghĩ đến cuối tuần rảnh rỗi không phải học bài, Takemichi nhanh chóng bấm bấm điện thoại.
Kakuchou cài tiếng chuông tin nhắn đặc biệt riêng cho một người, vừa nghe đổ chuông đã vội vàng lấy điện thoại ra. Izana thấy Kakuchou vừa đọc tin nhắn vừa cười đến ngây ngốc, hắn cũng để ý tiếng chuông đặc biệt kia vang lên là Kakuchou như nở hoa đầy ngườ.
Hắn chống cằm nghiêng đầu, buồn chán hỏi:
"Bạn gái?"
Mặt mũi Kakuchou tức khắc đỏ bừng, nghẹn giọng đáp: "L-Làm gì có... Bạn thôi."
Izana trợn mắt, thằng ngốc này đang đơn phương à? Tưởng tượng người trong mộng của Kakuchou là một thiếu nữ trung học tóc dài dịu dàng cười nói, Izana chẳng cảm giác chút hứng thú nào, mấy chuyện yêu đương hẹn hò với những kẻ vô dụng quá phiền phức với hắn.
Hắn bỗng nhớ đến con cá vàng.
Hắn chỉ muốn gặp lại thằng nhóc đó.
Nhớ chuyện hắn vụt mất đối phương ở tại nghĩa trang, Izana nổi cáu. Sau cái ngày đó hắn cho người đến kiểm tra mỗi ngày nhưng chưa bao giờ nhận được tin tức của đối phương trở lại, đến nỗi Izana cứ ngỡ rằng chuyện ngày hôm đó chỉ là giấc mơ của hắn.
Baka-michi ✿: Tao được nghỉ kì nghỉ đông rồi!!! ♪♪♪ ヽ( ˇ ∀ˇ )ゞ Thứ bảy này mày có rảnh không? Chúng ta đi chơi đi? ヽ(·∀·)ノ
Liên tưởng gương mặt của người đó giống mấy cái icon dễ thương này, tim Kakuchou đập thình thịch muốn rớt khỏi ngực. Hắn bấm được một đoạn lại xoá, cứ viết rồi xoá chục lần mới nhắn trả lời được một tin hoàn chỉnh.
Nghĩ đến thứ bảy liền có chút khẩn trương, Kakuchou cất điện thoại đi mà cả người vẫn đứng ngồi không yên. Sợ có người phá vỡ ngày đi chơi hiếm hoi, Kakuchou mím môi rồi chậm chạp thông báo với Izana:
"Thứ bảy này em bận chút việc."
Còn sợ hắn đột ngột chen ngang hay sao?
Izana chậc lưỡi đầy chán ghét: "Tuỳ mày."
Thấy Kakuchou mừng rỡ làm Izana phát phiền, nghĩ thế nào hắn lại nói thêm: "Nhớ đem đồ bảo hộ tránh phiền phức."
Kakuchou ngẩn người, mãi một lúc mới hiểu ý của Izana là gì, mặt mũi hắn đỏ bừng đến nóng cháy, lắp bắp nói: "K-Không có chuyện đó đâu..."
Izana xuỳ một tiếng, hắn đứng dậy đút hai tay vào túi quần lững thững rời đI. Thứ tình yêu trẻ con ngu ngốc.
"Izana xuỳ một tiếng, hắn đứng dậy đút hai tay vào túi quần lững thững rời đI. Thứ tình yêu trẻ con ngu ngốc."
Chê đi rồi mốt bị nghiệp quật giờ :))))
Ỏ, Kakuchou bằng tuổi Takemichi đúng không? Mặc dù Izana hay bảo Kakuchou chỉ là tuỳ tùng của ổng thôi nhưng trong mắt tôi thì Izana đã xem Kakuchou như một người thân, giống như em trai vậy. Cho nên tôi nghĩ nếu đối thoại bình thường có lẽ Izana sẽ đứng ở góc nhìn của anh trai mà dạy bảo thằng em ngốc nghếch.
Chỉ là nghĩ vậy thôi, thấy cute :)))