"Khốn thật, con mẹ nó."
Ran chửi thề một tiếng, cảm giác khó chịu dâng cao trong lòng. Thế mà anh em nhà hắn lại không phải người đầu tiên nhớ ra tất cả, không phải người đầu tiên gặp lại và trở nên thân thiết với Takemichi. Cái gì cũng không phải.
Cái tên Kisaki đó rốt cuộc đã nhớ ra từ khi nào? Bạn cùng lớp hồi còn ở Yokohama ư? Vậy là 2 năm trước?
Càng chìm vào những suy nghĩ đó, đáy mắt màu tím ngày càng tối lại. Gân trên trán không biết đã nổi đầy lên từ khi nào, lực nắm lấy cái cổ tay nhỏ xíu kia cũng siết chặt hơn. Takemichi toát mồ hôi hột... đ-đáng sợ quá, cảm giác cứ như là bị bạn trai bắt quả tang đi ngoại tình vậy, điên thật rồi.
"R-Ran à?"
"Sao?"
Rồi mắc cái gì mà giận dỗi vậy? Takemichi nuốt nước bọt, ngẫm nghĩ một hồi cũng không biết tại sao, đành chủ động ôm lấy đối phương một cái rồi dùng hai tay áp vào bên má bắt hắn phải nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Anh giận gì à? Em xin lỗi vì đã đi lung tung, anh đừng bực như thế nữa, đẹp trai mà cau mày là xấu đi đó."
Ran ngơ ra, nhất thời cứng họng không biết trả lời ra sao, nhìn đôi môi hồng mím mím lại đầy lúng túng của người bé hơn, hắn bật cười rồi trở lại với dáng vẻ dịu dàng. Thực chất là vừa rồi hắn có một chút ghen, mà không, là nhiều chút, chỉ là thất vọng khi biết được hắn không phải người đầu tiên nhớ ra con thỏ nhỏ này. Cảm giác này giống như là... hắn đang thua cuộc?
"Ừm, biết lỗi là tốt. Lần sau đừng thế nữa nhé, dạo này có nhiều vụ bắt cóc trẻ con lắm."
"Ble, anh nói gì kì cục. Manjiro với Izana cũng cao tầm em đấy, sao anh không dặn họ?"
"Ai mà đụng được vào người hai con quái vật đó hả em? Cái mác vô địch và bất bại cũng có phải để trưng cho vui đâu."
Takemichi bĩu môi, lúc nào cái tên này cũng tỏ ra người lớn như vậy dù cậu và hắn cũng chỉ chênh nhau có 4 tuổi. Nhưng nhìn sắc mặt người này đã trở về dịu dàng như mọi khi thì Takemichi mới yên tâm thở phào, không thèm đôi co nữa mà chủ động nắm tay đối phương kéo đi.
"Mà, vừa rồi anh ước gì vậy?"
Ran chớp mắt, nhớ tới miếng ema mình đã treo tận tít ở trên cao kia. À lên một tiếng rồi khóe môi nhếch thành một nụ cười đầy ẩn ý, hắn đáp lại đầy bỡn cợt:
"Được ăn thịt thỏ."
.
Ran thả cho cậu đi chơi cùng với bộ ngũ Mizochu, sau đó lại đi đến đứng cùng đám bất lương kia. Ánh mắt hắn không rời khỏi hình bóng con thỏ nhỏ, mặt mũi lạnh tanh thấp giọng thông báo:
"Tao vừa gặp Kisaki Tetta."
Không nằm ngoài dự đoán của Ran, đám trước mặt hắn tên nào tên nấy đều trợn tròn mắt, nah, dẫu sao thì điều này nó cũng kinh khủng tương tự như tận thế sắp đến mà. Hắn chậc lưỡi đầy ghét bỏ, sau đó chậm chạp kể lại toàn bộ mọi chuyện, thi thoảng còn gằn giọng chêm thêm vài câu chửi thề vào.
"Có nghĩa là không phải anh em chúng mày, mà là Kisaki nhớ ra đầu tiên sao?"
Ran gật đầu, càng nói trong lòng hắn càng thấy bực tức. Chifuyu mím môi, gương mặt đăm chiêu như suy nghĩ điều gì đó, Takemichi và hắn ở dòng thời gian trước đúng là có thân thiết với nhau, cái gì người ấy cũng sẽ kể cho cậu, về những tương lai mà người ấy đã trải qua... thế nhưng từ sau khi người ấy mất, Chifuyu chưa từng nói với bất cứ ai, kể cả Baji, kể cả Touman.
Hắn thực lòng muốn có thể tiếp tục giữ làm bí mật của riêng mình, thế nhưng nếu không nói ra, dường như mọi chuyện sẽ đi vào ngõ cụt, đôi môi hơi run lên, Chifuyu chậm rãi nói:
"Mọi đau khổ đều xuất phát từ Kisaki... và Takemichi đã luôn bao che cho tên đó."
Ngay lập tức toàn bộ mọi ánh mắt đều đổ về phía Chifuyu, mà cái người vừa nói một câu khiến cả đám chết đứng ấy lại chần chừ, nửa muốn nói ra nửa không. Mikey và Izana thì không đủ kiên nhẫn, nắm lấy cổ áo đối phương rồi gằn giọng hỏi:
"Mày biết những gì? Nói rõ ra đi."
"Chúng mày đủ thông minh để nhận ra mà, ở dòng thời gian trước Kisaki đã tiếp cận cả Tenjiku lẫn Touman với mục tiêu trở thành bất lương số 1 Nhật Bản, à không, cái vụ bất lương đó là tao nói cho chúng mày biết... cơ mà Takemichi đã kể cho tao nghe tất cả, về những tương lai mà cậu ấy trải qua, và cả những sự kiện đáng lẽ sẽ xảy ra."
"Đáng lẽ... sẽ xảy ra?"
Chifuyu trầm xuống, ánh mắt tràn ngập đau lòng nhìn sang phía cộng sự đang hồn nhiên cười nói vui vẻ của mình, tự hỏi người này rốt cuộc đã khốn khổ như thế nào khi một mình gánh vác tương lai của cả băng như thế. Chắc hẳn đã rất mệt mỏi.
Baji Keisuke chết trong trận chiến với Valhalla ngày 30 tháng 10 năm 2005, Hanemiya Kazutora lãnh án tù 10 năm
Tổng trưởng đời thứ 10 của Hắc Long – Shiba Taiju bị Shiba Yuzuha đâm chết vào giáng sinh năm 2005, Shiba Hakkai sẽ đi tù thay cho chị gái mình.
Ngày 22 tháng 2 năm 2006 trong trận biến cố vùng Kanto, lần lượt Sano Emma, Kurokawa Izana và Kisaki Tetta đều chết. Sau đó toàn bộ cốt cán của Tenjiku đều vào trại cải tạo.
Sau cùng băng Tokyo Manji tan rã, Sano Manjiro rơi vào đau khổ và sa ngã trong bóng tối của tội lỗi.
Chifuyu mím môi, hắn sẽ không nói hết toàn bộ, hắn không thể... Takemichi đã từng kể hắn nghe về Bonten, một băng tội phạm đúng nghĩa, việc xấu gì cũng có thể làm và Mikey thì không còn là Mikey mà hắn biết.
"Ở dòng thời gian trước, một mình Takemichi đã ngăn cản tất cả mọi sự kiện khiến mày rơi vào đau khổ, Mikey. Tao nghĩ đó là lí do cậu ấy luôn ưu ái mày hơn mọi người."
Bởi vì Takemichi thương Mikey, dù có là thế nào đi chăng nữa. Cậu ấy quan tâm Mikey, không muốn hắn đau khổ hơn bất cứ ai. Việc gì thì Mikey cũng sẽ được ưu tiên số một, sau đó mới đến những người còn lại.
Lòng bàn tay khẽ siết chặt. Ghen tị sao? Chifuyu công nhận điều đó, hắn chắc mẩm rằng những ai đứng ở đây đều có cảm giác giống mình. Đều ghen tị với Mikey. Nhưng nếu không có Mikey, thì cả hắn và đám đần này sẽ không bao giờ có thể gặp gỡ và nhận được tấm lòng của người đó.
Izana chết đứng sau khi nghe hết mọi chuyện. Vậy là... hắn đã tiếp tay cho Kisaki giết chết người em gái mà mình hết mực yêu thương, sau đó bản thân hắn cũng chết vì đỡ ba phát đạn cho Kakucho. Nếu không nhờ người đó, nếu Takemichi không quay trở lại thì...
"Mình... đã giết Emma... Haha..."
Đôi mắt tím nhạt mất tiêu cự, trái tim Izana như muốn nổ tung, hắn nở một nụ cười méo mó đau khổ. Hắn vậy mà lại có thể giết em gái mình sao? Mikey trầm tư, nét trẻ con trên gương mặt cũng biến mất, hắn vỗ nhẹ vai Izana nhẹ giọng nói:
"Đừng có bày ra cái biểu cảm như vậy, Takemitchy đã cứu chúng ta rồi. Bình tĩnh lại đi Izana, Emma chưa chết, anh cũng không giết con bé. Nhìn đi, Emma vẫn đang ở đây mà, chúng ta đang đi đón giao thừa cùng con bé đấy."
Cái chết của Emma đã khiến tâm lí của Mikey sụp đổ, là mấu chốt khiến hắn rơi vào hố sâu của tuyệt vọng với trái tim trống rỗng, không còn biết cảm thông, không còn biết trái phải và quên đi ước mơ tạo nên thời đại của bất lương mà hắn đã từng tự hào nói với Takemichi.
.
Takemichi nói chuyện không ngớt, thi thoảng quay đầu thấy đám ngốc hay nhõng nhẽo bám dính lấy cậu trông căng thẳng nghiêm túc lạ thường thì nghiêng đầu khó hiểu.
Lại nghiên cứu trò con bò nào sao? Hay định xin số chị gái xinh đẹp nào mà không dám hả?
"Sao thế Takemichi?"
"À... đợi tao chút nhé, Yamagishi."
Takemichi nói rồi nhanh chân chạy đến chỗ của đám kia, thấy gương mặt tái mét của Izana thì nhảy vào ôm lấy hắn từ phía sau, nhỏ giọng hỏi:
"Anh sao thế Izana? Anh mệt hả? Anh ăn tối chưa? Chưa ăn là dễ bị tụt huyết áp lắm, anh ăn kẹo không? Em có mang kẹo này, xòe tay ra đi."
Takemichi hỏi dồn dập không để cho đối phương kịp trả lời, móc từ trong túi ra một viên kẹo... chết mẹ, đây là viên cuối cùng à... thôi không sao, mặt tên này tái mét trông sợ quá, lát mua bù cho Rindou là được mà.
"Nè, cầm đi. Chút nữa qua giao thừa chúng ta cùng đi ăn gì đó nhé?"
Rindou nhìn viên kẹo trong tay tên tổng trưởng của mình, thấy trông có chút quen quen liền ngẩng lên nhìn thẳng vào người kia, đôi mắt tím đầy hoang mang, lắp bắp nói:
"Kẹo của anh...?"
Takemichi mím môi, nhanh chóng chuyển đối tượng ôm sang Rindou, dịu giọng đầy dỗ dành:
"Em chin nhỗi Rinrin nhó, nãy buồn miệng em ăn hết rồi. Chút nữa chúng ta đi mua thêm nhé?"
Con thỏ nhỏ không ngừng cạ mặt vào ngực của hắn, trái tim của Rindou nhảy cẫng lên sung sướng, hoàn toàn quên đi cảm giác nặng nề của chuyện vừa rồi, hắn yêu chiều ôm lại đối phương rồi gật đầu đồng ý.
Đúng là dễ dụ.
Ran khinh bỉ nhìn thằng em mình mới được dỗ ngọt vài câu đã như bị người ta bỏ bùa mê thuốc lú nói gì cũng nghe, ho hắng giọng vài cái rồi lên tiếng nhắc nhở con thỏ nhỏ tăng động:
"Bé cưng à, chúng ta đã hẹn 1 giờ sáng với ba mẹ rồi đấy, em quên hả?"
Takemichi ồ lên một tiếng, rời khỏi cái ôm của Rindou, chạy sang nắm lấy bàn tay to lớn của Ran bóp bóp hí hửng trêu chọc hắn:
"Ồ, vậy thì bé cưng của Haitani Ran rất muốn đi ăn sau giao thừa. Không biết Haitani Ran có đồng ý xin phép ba mẹ cho bé cưng không nhỉ?"
B-bé cưng của Haitani Ran?
Ran nghệt mặt, hai cái tai đỏ ửng lên. Chết tiệt, hắn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt người này, thế nhưng mà Takemichi tự nhận là của hắn dù cho cái là đang đùa đi chăng nữa thì...
Con mẹ nó, phải cưới, nhất định phải cưới người này!!!
"Ừ ừ, lát anh nhắn tin cho mẹ, sau đó bé cưng của Haitani Ran phải ngoan đấy."
Hai tên trẻ con ích kỉ độc chiếm nhất là Izana và Mikey không nói gì, chỉ đứng đó trơ mắt ra suy nghĩ về những việc mà Chifuyu đã nói, về Emma, về Takemichi, lồng ngực đau quặn thắt đến khó thở...
Thế nhưng trước khi cả hai rơi vào trạng thái mất kiểm soát, bàn tay bị ai đó nắm lấy, đầu Izana và Mikey chỉ còn vài cục bông trắng nổi lềnh bềnh trên đầu.
"Izana, Mikey. Em mua bùa cho hai anh nè, là bùa tình duyên nhé, đúng ý chưa?"
Emma cười hì hì, hai gò má trắng mềm ửng hồng đến xinh xắn. Izana và Mikey cùng nhận lấy tấm bùa từ tay em gái, mím mím môi kiềm lại xúc động rồi ôm con bé thật chặt.
"S-sao thế? Sao tự dưng lại mùi mẫn thế? Có chuyện gì sao?"
Anh xin lỗi Emma...
Nhất định anh sẽ bảo vệ em.
Anh muốn thấy em lớn lên trở thành một cô gái xinh đẹp, sau đó mỉm cười trong chiếc váy trắng bồng bềnh mà mỗi cô gái chỉ được mặc một lần trong đời, em sẽ tiến vào lễ đường với người em muốn ở bên cạnh một kiếp.
Đúng vậy, ở dòng thời gian này, em phải là người hạnh phúc hơn bất cứ ai, Sano Emma.
------
Thương Emma cực, cho nên tui sẽ vẽ cho em một cuộc sống thật hạnh phúc nhé...
há há đm vừa xem spoil chap mới, Michi cháy quá =))))) ai không đọc manga đừng lướt xuống nhé
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
cháy quá Michi ơi =))))) đúng rồi đấy, đánh bỏ bà Sano Manjiro đi, đánh hết lũ Kantou đi =)))))
không biết mọi người nghĩ sao chứ từ lúc tiết lộ Kakuchou với Michi là bạn từ nhỏ tôi đã nghĩ Michi không phải dạng yếu đuối gì rồi =)))) ý tôi là anh ta có thể sẽ đánh Mikey vô địch để cho bias tôi nhìn thấy được bầu trời của kẻ thua cuộc ý. Quả anh ta đá bay khẩu súng trong tay Kí là phải dùng lực mạnh vcl đấy hahaaaa
Michi đến giờ vẫn là người bí ẩn trong TR mà :))) Chúng mình chỉ biết rõ tương lai của anh ta thôi, chứ quá khứ thì chẳng biết con mẹ gì hết. Thoi không gáy sớm, nhưng tôi muốn được thấy Mikey thua lắm, yêu cho roi cho vọt, đấm ngay vào bản mặt đẹp trai điên khùng của Sano Manjiro đi Michi iuuuu