[Alltake] Forget

Chương 6: Living room



Chẳng biết từ lúc nào mà Mikey đã nằm xuống đùi cậu, chương trình trên TV vẫn đang thao thao bất tuyệt thế nhưng hắn không hề để ý, cầm tay tay Takemichi sờ nắn rồi thi thoảng lại áp vào bên má cọ qua cọ lại. Chifuyu ngồi bên cạnh cũng không thua kém gì, vòng cả hai tay ôm lấy eo cậu kéo sát lại cho đến khi khoảng cách giữa cả hai chạm ngưỡng con số không, đầu tựa vào hõm cổ cậu dụi dụi như một con mèo to xác.

Takemichi thở hắt ra, rõ ràng mấy ngày nay còn không tiếp xúc với Ran và Rindou nhiều thế nhưng cậu cứ cảm giác hai tên đần ấy đang ở đây vậy. Mikey và Chifuyu bám người chẳng khác gì anh em Haitani hết!

Takemichi tự hỏi đám bất lương bây giờ đều thích ôm ấp gần gũi với một đứa con trai hay gì. Mà tại sao mấy tên bất lương nổi tiếng đều cứ dính cậu như sam thế này?

Cậu lén lút nhìn sang Chifuyu, cái người này vài tuần trước có đến nhà cậu, nói cái gì đó mà cộng sự ấy. Nhưng khổ nỗi chưa nghe hết thì Ran đã đứng chắn ngay trước mặt, còn cậu thì bị Rindou kéo vào nhà tìm loại bánh hắn đang thèm.

"Này Chifuyu, đợt trước mày đến tìm tao rồi nói "cộng sự" gì đó đúng không? Trông tao giống người quen của mày hả?"

Chifuyu hơi khựng người lại, thật ra không phải là giống, mà cộng sự của hắn thật sự đã ở ngay trước mắt rồi. Hắn mím môi, cố kiềm chế lại để không đem kể lại toàn bộ cho Takemichi biết, nhỡ cậu ấy không chỉ không nhớ lại mà còn coi hắn là kẻ bị hoang tưởng thì sao?

"Ừm, nhưng mà giờ tao không thể gặp người ấy được. Xin lỗi nếu hôm đó có làm mày hoảng nha."

"Ừm không sao đâu."

Takemichi gật đầu, nhìn mái tóc vàng sáng của Mikey không nhịn được liền sờ vào. Tóc tên này thế mà có vẻ cũng được chăm sóc rất cẩn thận, mềm mại chẳng khác gì tóc của Ran. Trước đây định nghĩa về du côn đối với Takemichi sẽ là mấy người có ngoại hình trông hết sức đáng sợ, vừa cao to vừa cơ bắp cuồn cuộn, đã thế tóc tai thì trông dị hợm. Cơ mà nếu so sánh với 4 tên bất lương cậu quen thì họ không có như trong tưởng tượng, tóc tai dù sáng màu nhưng rất mềm mại, lại có ưu điểm là rất đẹp trai nữa.

Ran và Rindou còn có mấy hình xăm to đùng để gọi là bất lương, nhưng Mikey với Chifuyu thì trông chẳng khác gì mấy cậu học sinh hơi phá phách trên trường hết.

Vẫn đang mải nghĩ ngợi thì tiếng chuông cửa vang lên, Takemichi nhìn đồng hồ cũng đã chỉ điểm 10 giờ đêm, cậu thầm thắc mắc giờ này còn ai đến nhà nữa. Cậu lấy gối cẩn thận đặt đầu của Mikey lên rồi khẽ giọng nói:

"Chờ tao một chút nhé."

Khoác tạm một chiếc áo rồi tìm chìa khóa mở cửa, Takemichi nhớ tuần trước bố mẹ mới gửi thêm đồ ăn và quần áo về rồi, cậu cũng không đặt đồ trên mạng, mà cũng chẳng bưu cục nào muốn bị phạt mà cho nhân viên giao hàng làm đến tận giờ này.

Cả ngàn suy đoán không cần thiết cứ nảy số liên tục trong đầu Takemichi, loay hoay một hồi thì cũng mở được cửa. Thậm chí cậu còn chưa kịp ngẩng lên để nhìn mặt người đứng ngoài cửa là ai thì ngay lập tức hai dáng người cao hơn đã nhanh nhẹn kéo cậu vào một cái ôm đầy nhớ nhung, cả một mùi hương quen thuộc xen lẫn mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi Takemichi

"Ể? C-chờ chút đã. Ran, Rindou, buông ra chút đã nào."

"Không chịu đâu."

"Xong việc rồi, em bé Michi có nhớ bọn anh không?"

"Buông ra đã nào, lại vừa đi đánh nhau về đánh à? Mùi mô hôi với máu quá trời luôn này. Có bị thương không đấy? Có nhớ lời tao dặn là không được đánh quá nặng tay không đấy?"

Takemichi cằn nhằn, thế nhưng cũng không có ý định đẩy cả hai anh em ra.

"Em bé yên tâm, nghe lời em bọn anh số hai thì không ai số một đâu, mà tiện thì bọn anh có mang quần áo qua để tắm rửa luôn rồi. Như đã hứa thì đêm nay ngủ chung nhé?"

Rindou gật đầu đồng tình với anh trai, không ngừng lén lút thơm lên tóc đối phương đầy thỏa mãn.

"Nhà đang có khách, trời đất. Kì cục quá, buông ra nào hai cái tên này."

Nghe thấy vậy ngay tắp lự Ran và Rindou buông cậu khỏi người, bày ra bộ mặt hết sức nghiêm trọng, thấp giọng hỏi:

"Takemichi, không lẽ trong thời gian bọn tao không ở đây... mày ngoại tình đấy à?"

Hả?

Takemichi nghe xong mà ngớ cả người. Ngoại tình? Ngoại tình là sao cơ? Cậu làm gì có người yêu để mà làm cái trò khốn nạn ấy?

Hai anh em vội vã tháo giày rồi mỗi người một tay kéo Takemichi vào phòng khách. Ngay khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc nhưng cũng đầy lạ lẫm ngồi thoải mái trên ghế sofa nhà cậu, lại còn đống vỏ bánh kẹo trên mặt bàn thì không khỏi bất ngờ. Rindou tròn xoe cả hai mắt nhìn chăm chăm vào hai gói kẹo mình để dành đã không còn chút nào chỉ sau vài ngày bận rộn.

Takemichi nhìn biểu cảm của bốn tên thì đoán họ có quen biết nhau từ trước, nhưng có vẻ không thân thiết lắm. Ran thường thờ ơ với mọi người khác xung quanh mình trừ Rindou và cậu, thế nhưng giờ hắn lại tỏ ra thích thú dù đáy mắt chẳng mang chút ý cười nào, chợt Takemichi cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh. Ran thực sự đã giận rồi.

"Ồ xem kìa, Mikey vô địch và Matsuno Chifuyu à? Người của Touman lại đang làm gì trong nhà của Takemichi thế?"

Ran nhếch mép, biểu cảm rõ ràng đầy ý châm chọc.

"Cái đó thì để bọn tao hỏi chúng mày mới phải chứ? Chúng mày là người của Tenjiku, nhưng tìm thấy người cần tìm lại không báo cáo cho Izana biết là sao đây? Chả nhẽ lời nói của tổng trưởng Tenjiku lại không hề có trọng lượng đối với thành viên đến thế sao?"

Mikey cũng không chịu thua, đứng dậy bẻ khớp kêu răng rắc, tiến lại gần kéo mạnh Takemichi về phía mình. Nhưng phản xạ của hai anh em Haitani cũng không phải vừa, kịp giữ người cậu lại rồi đứng chắn trước mặt.

"Thì sao? Vốn dĩ từ đầu bọn tao không cần băng đảng, thích thì bọn tao có thể rời Tenjiku rồi tiếp tục đứng đầu khu vực Roppongi cũng được. Trước nay bọn tao không hề có khái niệm "vua" là thế nào rồi."

"Mẹ kiếp, nói nhiều lời làm gì? Giỏi thì giải quyết bằng nắm đấm xem nào."

Lời nói của Chifuyu vừa dứt thì bốn tên xông vào đánh nhau. Mikey nhanh chóng sử dụng cú đá móc của mình nhưng Ran tức khắc đưa tay ra đỡ được, Rindou thấy thế liền đấm vào mặt Mikey một cái thật mạnh, trong khi cũng dính phải một cú huých vào bụng của Chifuyu một cách đau đớn. Takemichi đứng bên ngoài ngơ ngác không hiểu một màn gì đang diễn ra ngay trước mặt. Nhận thấy đồ đạc trong nhà chút nữa thôi sẽ không còn nguyên vẹn, Takemichi lấy một hơi thật sâu, gào lên:

"CHÚNG MÀY DỪNG LẠI NGAY! ĐỨA NÀO CÒN QUẬY NỮA TAO ĐUỔI HẾT RA KHỎI NHÀ!"

Thế mà bốn tên cứng đầu cứng cổ vừa rồi hăng máu cũng thôi thật. Takemichi ngồi phịch xuống ghế sofa ôm đầu. Tại sao cậu lại dính phải mấy tên rắc rối thế này cơ chứ?

"Tất cả ngồi khoanh chân trước mặt tao, nhanh lên."

Cả bốn im thin thít ngoan ngoãn ngồi xuống không dám ho he gì nữa. Takemichi nhìn một loạt từ trên xuống dưới, đi lấy hộp bông băng thuốc sát trùng rồi mắng mỏ một tràng:

"Biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn ồn ào đánh nhau như thế hả? Xem này, giờ thì mặt ai cũng bị thương. Ran với Rindou lớn tuổi mà không biết nhường nhịn người bé hơn gì hết, cả một tuần không gặp tao để đi đánh nhau rồi giờ còn dám làm loạn trước mặt tao nữa. Cả Mikey với Chifuyu nữa, bé tí mà đòi đánh người lớn hơn. Tao không quan tâm là ai bị đánh đau hơn, nhưng thái độ của cả bốn người tao đều không chấp nhận được. Rindou lại đây, vết thương cũ chưa kịp khô đã có vết thương mới rồi, có ngày tao phát điên với chúng mày mất."

Rindou quay qua nhìn 3 người đang cay cú mà nhếch mép, hắn biết là Takemichi thương hắn nhất mà.

Takemichi lau đi mấy vệt máu trên mặt Rindou rồi bắt đầu lấy bông tăm chấm thuốc vào vết thương ở khóe môi hết sức nhẹ nhàng.

"Thật tình, đánh nhau ít thôi. Chúng mày không biết đau hả?"

Rindou biết thời của mình đã tới, liền cụp mắt khịt khịt mũi rồi bé giọng trả lời:

"Tao đau lắm."

Takemichi nhíu mày, ánh mắt ngập tràn tức giận và đau lòng, khẽ mắng:

"Thế mà còn đi đánh nhau nữa."

Xong phần của Rindou thì lần lượt là Ran, Chifuyu rồi cuối cùng là Mikey. Takemichi chậc lưỡi, cái tên này trông thì đáng yêu trẻ con, thế mà vừa rồi cũng hăng máu đánh Ran với Rindou mạnh đến mức cậu đứng ngoài nhìn cũng thấy đau.

"Tao hiểu vì sao mày được gọi là Mikey vô địch rồi, mày rất mạnh nhỉ? Nhưng mà đừng đánh nhau bừa bãi thế đấy, nhỡ bị thương thì sao? Phải biết trân trọng bản thân mình chứ."

Cậu dặn dò, chẳng biết tại sao nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt đen láy ấy cậu lấy thấy lòng mình dâng lên cảm xúc man mác buồn khó tả. Nhưng rõ ràng Takemichi mới gặp người này có lần đầu thôi cơ mà.

"Tao biết rồi."

Mikey gật đầu, đặt tay lên hai đầu gối của cậu. Vừa rồi hắn bực quá mà lỡ xông vào đánh nhau, thế là mất hết toàn bộ ấn tượng đẹp đẽ mà hắn đã tạo ra mất rồi. Tất cả là tại Haitani Ran!

"Quay người lại để tao buộc lại tóc nữa, cả Ran nữa, qua đây."

Rindou và Chifuyu ngồi một góc ghen tị, thầm nghĩ bản thân sẽ nuôi tóc dài một chút, để người kia cũng sẽ chải đầu và buộc tóc cho.

——

Hôm nay xong sớm up sớm nè 🤩 còn giờ ngủ nữa cơ hehe, xong tui sẽ cho thêm nhân vật xuất hiện