“Ý, đây không phải là cô diễn viên hạng bét muốn nổi tiếng đến phát điên sao? Sao cô ta lại ở đây? Nghe nói cô ta khoe với mọi người Hàn Dật Hiên là bạn trai của cô ta, còn vụ cho Thư Nhã là kẻ thứ ba xen vào bọn họ.” “Một kẻ không chuyển trình độ chỉ học hết cấp ba mà diễn xuất lại dở tệ, không xào scandal nâng nhiệt độ cho mình thì sao cô ta ngồi yên cho được?” “Hàn Dật Hiên sẽ bỏ Lâm Thư Nhã, con gái của ông chủ Công ty giải trí Khải Thắng để di chọn cái đứa diễn viên hạng bét như cô ta sao? Đúng là cười chết người ta mà!”
Đối mặt với sự chỉ trỏ của mọi người, Lâm Yên vẫn chết lặng, trong mắt cô lúc này chỉ còn lại hình ảnh của hai người kia.
Cảnh tượng bọn họ thân mật với nhau giống như một lưỡi dao sắc bén tẩm độc, từng nhát từng nhát cắt vào da thịt cô, khiến cả người có đầy vết thương.
“Sao cô ấy lại tới đây?” Hàn Dật Hiên trông thấy Lâm Yên, sắc mặt trở nên xấu đi.
Lâm Thư Nhã “dịu dàng nói: “Chắc là chị đã nghĩ thông suốt rồi nên đến để mừng sinh nhật em.” Nói xong, Lâm Thư Nhã bước giày cao gót ưu nhã đi về phía Lâm Yên.
Tới bên cạnh Lâm Yên, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên rồi kề sát vào Lâm Yên, nói nhỏ: “Chị, hai bàn tay trắng có cảm giác...
như thế nào?” “Lâm! Thư! Nhã!” Lâm Yên đỏ lừ mắt nhìn chòng chọc người trước mắt - cô em gái mà cô yêu thương nhất.
“Ha, đúng là không ngờ được, một người từng là tay đua đỉnh cao, từng làm mưa làm gió ở nước ngoài mà giờ lại ra nông nỗi này.
Lúc đang ở đỉnh cao, dùng chất kích thích bị người ta tố cáo, rồi rơi xuống cảnh hai bàn tay trắng!” “Bây giờ chị thật rẻ mạt! Vì Hàn Dật Hiên mà lao đầu vào giới giải trí, nhưng sau cùng chị cũng chẳng lăn lộn được ở đó.
Có lẽ bây giờ chị có đóng vai quần chúng cũng chẳng ai thèm đâu!”
Ánh mắt chết lặng của Lâm Yên chấn động, cả người gần như không thể đứng vững: “Em nghĩ chị không biết sao? Cốc nước chị uống trước khi trận đấu diễn ra đã bị em động tay động chân!” “Lâm Thư Nhã! Mấy năm nay chị đối xử với em như thế nào? Chị từ bỏ việc học hành lao đầu vào kiếm tiền chỉ để em có điều kiện học ở ngôi trường tốt nhất, cho em cuộc sống tốt nhất, vậy mà em báo đáp chị như vậy sao?” Nghe xong, sắc mặt Lâm Thư Nhã hơi thay đổi nhưng lập tức quay trở lại vẻ bình thường, cô ta nhỏ giọng nói: “Ô...
chị đã biết rồi sao? Nhưng biết thì sao chứ? Ai sẽ tin tưởng lời nói của chị?” Lâm Thư Nhã quá hiểu biết tính cách của chị gái mình, luôn luôn nhẫn nhịn chịu đựng cho nên cô ta có thể nhìn thẳng vào vẻ mặt đau khổ của Lâm Yên mà không hề thấy chột dạ.
“Chị sao thế? Tức giận à? Muốn đánh em à? Thế thì chị còn chờ gì nữa, ra tay đi...” Lâm Thư Nhã nhìn chòng chọc Lâm Yên, cười lạnh.
Đêm nay, Lâm Yên tới đây chỉ vì muốn chứng thực chuyện này.
Chỉ là không ngờ, Lâm Thư Nhã lại trực tiếp thừa nhận và không hề có cảm thấy tội lỗi một chút nào.
Tình cảm chị em còn lại chút ít trong mắt Lâm Yên cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến, cô lạnh lùng nhìn cô gái trước mắt, nói: “Mày xứng sao?”