Bùi Duật Thành cất bước đi ra bể bơi bên ngoài, Lâm Yên cũng ngoan ngoãn đi theo.
Mặt nước buổi đêm lạnh ngắt phản chiếu vô số ánh sao trên trời.
“Ngài Bùi...
tôi...
có thể hỏi ngài một chuyện hay không?” “Chuyện gì?”.
“Chính là...
vì sao lúc trước ngài lại đồng ý với lời tỏ tình của tôi, đồng ý để tôi làm bạn gái của ngài?” Lâm Yên vẫn luôn thắc mắc vấn đề này.
Cô quả thật cảm thấy rất hiếu kỳ, tuy cô đã nghĩ tới rất nhiều lý do nhưng vẫn cảm thấy thật khó tin.
Bùi Duật Thành quay đầu lại, đôi mắt kín đáo nhìn về phía cô: “Cô cho rằng...
tôi chỉ là tùy tiện đồng ý?” Lâm Yên nghe vậy lập tức hoảng sợ, vội vàng khoát tay, đáp: “Không phải không phải không phải! Ý của tôi không phải ngài tùy tiện! Chỉ là...
chỉ là tôi cảm thấy rất ngạc nhiên thôi, dù sao với thân phận và địa vị của ngài...
quả thực không cùng một thế giới với tôi! Sau đó, ngài cũng không chủ động liên lạc lại với tôi cho nên tôi còn tưởng ngài chỉ thuận miệng nói đùa.” “Thật ra, sau khi trở về tôi đã nghĩ rất lâu, cũng sám hối rất lâu.
Tôi cảm thấy, những gì mình đã nói hôm đó thật sự hơi quá đáng.
Thật ra...
tôi chỉ muốn đứng nhìn ngài từ xa mà thôi! Chuyện bất kính với ngài đêm hôm đó cũng là vì tôi uống quá nhiều.
Tôi xin thể, tình cảm của tôi đối với ngài chỉ là tình cảm sùng kính thuần khiết mà thôi, tuyệt đối không có suy nghĩ xấu xa nào khác, tôi cũng không ngờ ngài sẽ bằng lòng cho nên...” Bùi Duật Thành thản nhiên nhìn cô: “Cho nên?” Lâm Yên nuốt nước bọt: “..”.
Cho nên hay là chúng ta chia tay đi? Hai chữ “chia tay” đã ra đến mép rồi nhưng đến cuối cùng vẫn vòng trở lại: “Cho nên...
cho nên tôi nhất định càng thêm quý trọng! Sẽ cố gắng yêu ngài hơn...
toàn tâm toàn ý, đến chết không thay đổi!” Bùi Duật Thành nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô thì bật cười hỏi: “Cô rất sợ tôi sao?” Lâm Yên cười gượng: “Không có...
không có...
đây là sự kính trọng...
là sự kính trọng mà thôi...
Ngài ở trong lòng tôi giống như thần tiên không vương bụi trần...
là người chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể chạm tới...
Tôi thấy việc tôi có quan hệ với ngài chẳng khác nào đang vấy bẩn ngài.” Aiz, muốn nói chia tay thôi mà sao khó vậy?
Lão đại à, tôi thật sự không xứng với ngài mà! Bùi Duật Thành im lặng không nói gì một lúc lâu, Lâm Yến không đoán được anh đang nghĩ gì nên hơi hoảng, không kìm được phải len lén nhìn trộm sang.
Không ngờ vừa mới quay sang đã thấy đôi mắt sâu hơn cả màn đêm của anh...
“Nếu như...
không chỉ có thể đứng nhìn từ xa thì sao?” Anh nói.
Lâm Yên sợ đến mức trái tim sắp nhảy hẳn ra ngoài, cái này cái này cái này...
cái này là có ý gì? Chắc không phải cái mà cô đang nghĩ đấy chứ! Bùi Duật Thành đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp cái cổ đang cứng ngắc vì căng thẳng của cô: “Không cần lo lắng, tôi đã nói rồi, quan hệ của chúng ta không có bất cứ ảnh hưởng nào đến cuộc sống của cô.
Thái độ của cô đối với tôi, hay quan điểm, thậm chí là xưng hô cũng không cần phải thay đổi, tất cả có thể dựa theo cách mà cô cảm thấy thoải mái.” Vốn dĩ Lâm Yên muốn nói chia tay, nhưng chỉ vì mấy câu ngắn gọn của anh mà bắt đầu sụp đổ.
Đây chính là bạn trai thiên thần! Thảo nào Bùi Duật Thành không bắt cô sửa lại cách xưng hô, cũng rất phối hợp gọi cô là “cô Lâm”.