Dường như Bùi Duật Thành nhìn ra được suy nghĩ của cô, anh chậm rãi châm một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ quanh đầu ngón tay thon dài: “Muốn nói gì?” Rốt cuộc Lâm Yên cũng lấy lại tỉnh táo.
Cô chỉnh sửa lại từ ngữ của mình, ôm lấy trái tim nhỏ đang run rẩy cẩn thận nói: “Xin lỗi Tổng giám đốc Bùi, có lẽ là hôm qua tôi uống nhiều quá nên hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện
gi...”
“Cho nên tôi muốn hỏi xem là tối qua đã xảy ra chuyện gì, vì sao sáng nay tôi lại tỉnh dậy trong nhà của ngài...” “Không nhớ...” Nghe vậy, đôi môi của Bùi Duật Thành khẽ nhếch lên, đôi mắt dưới thấu kính hiện lên tia sáng nhàn nhạt.
Sau đó, giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng quyến rũ của anh cất lên: “Sao, ngủ rồi không muốn nhận, rồi giả vờ mất trí nhớ?” Lâm Yên: “...” Phịch!!! - Lâm Yên run chân trượt xuống khỏi mép giường, bị dọa quỳ xuống đất.
Làm sao có thể
Cô...
Cô ăn gan hùm mật gấu rồi sao! Lâm Yên bò dậy, kinh hoàng giải thích: “Chuyện này sao có thể xảy ra! Ngài Bùi, tôi cảm thấy giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm gì đó.
Dù tôi có một trăm lá gan cũng không dám bất kính với ngài.” Ngón tay Bùi Duật Thành kẹp nửa điếu thuốc đang cháy dở, đôi mắt lười biếng nhìn về phía cô: “Tuy là chưa được thỏa mãn, nhưng...
đã bất kính rồi.” Lâm Yên: “...” Đã...
đã bất kính rồi...
Đã bất kính tới mức độ nào rồi? 0
Ai đó mau tới cứu cô! Bùi Duật Thành thấy Lâm Yên không tiếp tục nói nữa thì đôi mắt lạnh lùng liếc cô một cái: “Còn muốn nói gì nữa?” Lâm Yên vùng vẫy giãy chết: “Có! Ngài Bùi, tôi có một câu hỏi rất quan trọng! Ngài đã nói...
nói tôi...
tôi bất kính với ngài thì rốt cuộc tôi làm thế nào...
làm thế nào mà làm được?” Nếu cô có bản lĩnh xơ múi được Bùi Duật Thành thì sao cô không lên trời luôn đi! Một tay của Bùi Duật Thành vẫn kẹp thuốc, một tay đỡ trán, đuôi chân mày hơi nhếch lên: “Cô đang hy vọng...
tôi giúp cô nhớ lại chuyện này sao?” “K...
k...
k...
k..” Lâm Yên sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, “Không! Không cần! Tôi không có...
không có ý đó!” Lâm Yên bị ép bỏ qua câu hỏi này.
Bây giờ cô phải làm sao đây? Trong lòng Lâm Yên nóng như lửa đốt, cô cẩn thận hỏi: “Ngài Bùi...
nếu như tôi nói với ngài...
tôi thật sự không nhớ bất cứ một cái gì...
ngài có tin không?” Bộ dạng bị dọa sợ của cô khiển trong mắt của Bùi Duật Thành lộ ra ý cười: “Tất nhiên là tin.” Cuối cùng cũng tin! Hai mắt Lâm Yên sáng lên, vẻ mặt đầy kích động, thế nhưng cô lại nghe được Bùi Duật Thành nói tiếp: “Phụ nữ một khi đã muốn bội tình bạc nghĩa thì có lý do hoang đường nào mà không thể bịa ra được?” Lâm Yên: “...”
Má nó!
Cô! Thật! Sự! Không! Có! Mà! Việc bội tình bạc nghĩa với Bùi Duật Thành thật sự thật sự quá đáng sợ! Đúng là say xỉn gây họa mà! Cô cũng bị là người bị thiệt mà? Muốn chịu trách nhiệm thì...
nhưng quá trình gì đó, cô thật sự không có kí ức gì cả!