“Tôi đang nói với cô đấy, cô điếc à! Hay để tôi phải mời cô ra ngoài!” Chu Phong thấy “Lâm Yên” vẫn còn nghịch điện thoại thì tức giận quát lên.
“Nghe điện thoại.” Lâm Yên nâng mắt nhìn Chu Phong.
“Cái gì?” Chu Phong cười nhạt, hắn ta còn đang định nói gì đó thì di động của hắn ta thật sự đổ chuông.
Thấy tên người gọi đến, sắc mặt của hắn ta hơi thay đổi, lập tức bẩm nhận cuộc gọi: “Ngài Cao, ngài nói đi ạ, ngài nói đi.” Chẳng biết đầu bên kia nói cái gì mà con người của Chu Phong đột nhiên co lại: “Cái gì...
tôi bị sa thải...
bảo tôi về thu dọn đồ đạc rồi lập tức rời khỏi công ty? Vì sao? Ngài Cao? Ngài Cao!” Di động bị ngắt, Chu Phong đứng dại ra tại chỗ.
Không chỉ Chu Phong mà tất cả những người xung quanh nghe được cũng ngây dại người.
Giám đốc Chu...
thật sự bị sa thải? Vẻ dương dương đắc ý trên mặt Vương Xảo Tuệ và Hạ San San cũng cứng ngắc lại, nhìn qua có vẻ buồn cười.
“Cô...
cô...
cô...
cô...” Chu Phong mặt đỏ tía tai, kinh hoàng nhìn “Lâm Yên”.
Chuyện này là sao?
Vì sao cô gái này câu trước nói hắn ta sẽ bị sa thải thì ngay sau đó hắn ta bị sa thải thật! Quá...
quá tà đạo rồi! Không được, hắn ta phải tìm hiểu cho rõ, rốt cuộc chuyện này là sao.
Chu Phong thở hồng hộc đẩy cửa bỏ đi.
Giờ phút này, Khương Nhất Minh và Phùng An Hoa cũng trợn mắt há mồm.
Tình huống gì đây? Lâm Yên nói chính xác!
Quá trùng hợp! Không đúng, mấu chốt là vì sao Giám đốc Chu lại bất ngờ bị sa thải như vậy? Phùng An Hoa nuốt nước bọt: “Xong rồi lão Khương, chúng ta nhầm rồi! Hạ San San này không phải người có quan hệ với Tổng giám đốc Bùi!” Đương nhiên lúc này Khương Nhất Minh cũng đã nhận ra, nếu như có quan hệ với Tổng giám đốc Bùi thì sao giám đốc Chu có thể bị sa thải? Sợ là bọn họ đã hiểu sai ý nên Tổng giám đốc Bùi nổi giận, đích thân xử lý giám đốc Chu rồi!