Thắng một con gà què là rất giỏi sao? Bùi Vũ Đường: “Ba! Trình độ ba chuyên nghiệp vậy! Có phải ba là lão Đại của đội xe nào đó không?” Lâm Yên: “Từ từ đã Tam thiểu, chúng ta thương lượng một chút, cậu có thể đừng gọi tôi là ba được không?” Nghĩ tới Bùi Duật Thành và Bùi Nam Nhứ, tiếng ba này thật sự khiến cô kinh hồn bạt vía.
Bùi Vũ Đường: “Vậy tôi gọi chị là gì được?” Lâm Yên: “Gì cũng được! Không phải ba ra thì cái gì cũng được.” Bùi Vũ Đường: “Chị dâu cả!” Lâm Yên: “Câm...” Bùi Vũ Đường: “Chị dâu hai?” Lâm Yên: “...” Cái đầu nhà cậu! Lâm Yên hít sâu một hơi: “Gọi tôi Lâm Yên là được rồi.”
Bùi Vũ Đường ngoan ngoãn nói: “Ok chị Yên! Không thành vấn đề: Chị Yên, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.” “Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu đã thấy người đứng đầu đội xe nào như tôi chưa? Tôi chỉ lái xe hơi nhanh người khác một chút thôi!” Lâm Yên bất đắc dĩ trả lời.
Bùi Vũ Đường mở to hai mắt: “Chỉ lái xe hơi nhanh hơn người khác một chút? Có phải chị có hiểu lầm gì với nghề đua xe không, đối với một tay đua mà nói thì tốc độ chính là sinh mạng!” “Đúng là không hiểu nhiều lắm, chỉ là lúc trước từng chơi một thời gian...” Lâm Yên không muốn nhắc lại chuyện đã qua, tên của cô đã bị xóa khỏi giới từ lâu rồi.
Bùi Vũ Đường chớp hai mắt, tò mò hỏi: “Chị Yên, chị là con gái, tại sao lại chơi cái môn nguy hiểm như đua xe?” Lâm Yên sờ sống mũi, cố gắng trả lời có lệ cho qua: “Cái này...
nói ra thì rất dài dòng...” Bùi Vũ Đường: “Không sao không sao! Chị có thể từ từ nói!” Nhìn dáng vẻ của Bùi Vũ Đường, cứ như thể cậu ta chỉ hận không thể lấy ra một quyển sổ nhỏ để ghi lại từng câu từng chữ của cô.
Lâm Yên hết cách, chỉ có thể vắt óc nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Một lúc lâu sau, cô nói: “Thật ra chuyện là thế này, tôi chơi đua xe cũng vì ngẫu nhiên mà thôi...
Lúc ấy...
người tôi thích là một tay đua...
vì người đó mà tôi mới tiếp xúc với đua xe...” Bùi Vũ Đường ngẩn ra: “Hóa ra vì tán trai cho nên mới đi đua xe...” Lâm Yên: “Sao? Cậu có ý kiến gì sao?” Bùi Vũ Đường: “Không...
không có...
sau đó thì sao? Chị có theo đuổi được người ta không, người kia có trở thành bạn trai của chị không?” Lâm Yên lộ ra vẻ thẫn thờ, mường tượng lại chuyện xưa: “Sau đó tôi bắt đầu mày mò học từng chút một, rồi càng ngày lại càng nhanh, cuối cùng tôi phát hiện...
hóa ra đua xe vui như vậy thì còn cần bạn trai để làm gì? Bạn trai là cái gì? Có ăn được không?”
Bùi Vũ Đường: “Ách...”
Cậu ta đoán được phần mở đầu, nhưng lại không đoán được kết thúc.