Loại chó mèo gì cũng bắt nạt được! Nhà các người đã vui vẻ chưa? Hài lòng chưa?“.
Cơ thể Hạ Mộ Vân hơi lảo đảo, các ngón tay bà siết chặt, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy.
Hạ Lương ngồi bên cạnh, nhíu mày nói: “Được rồi, anh đừng nói nữa, chuyện này không có liên quan tới Mộ Vân.
Là tự chúng ta không có bản lĩnh thắng được người ta.” Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, anh ta nghe vậy thì bật cười nói: “Chú hai, đã đến nước này rồi mà chú còn nói đỡ cho loại sao chổi này sao? Ba cháu nói không sai, nếu không phải do gia đình làng lang dạ sói này, nhà họ Hạ chúng ta sao có thể lâm vào tình trạng này?” Người lên tiếng trông có vẻ lớn tuổi hơn Lâm Yên và Hạ Nhạc Phong một chút, anh ta là con trai của Hạ Hùng tên Hạ Minh Khải.
Lâm Yên nghe vậy thì lạnh mắt liếc nhìn Hạ Minh Khải: “Nhà chúng tôi là sao chổi, vậy thì anh với ba anh là cái gì? Kẻ bất lực chỉ có thể xếp ở vị trí bét bảng?” Lâm Diệu Thông là mồi lửa dẫn đến tình trạng hiện nay của nhà họ Hạ, thế nhưng trong chuyện này mẹ của cô là người bị hại lớn nhất.
Hạ Hùng làm anh cả, thấy em gái ruột bị bắt nạt lại chưa bao giờ nói một câu an ủi, chứ đừng nói chăm sóc hay bảo vệ, chỉ có châm chọc và trách cứ.
Hạ Minh Khải nghe cô nói vậy lập tức nổi giận: “Con này! Mày nói cái gì? Mày nói lại lần nữa! Dám nói tao là kẻ bất lực, tao thấy mày mới là hàng lỗ vốn ấy! Chậc chậc, sao mày không đi tìm thằng ba cầm thú giống con em Lâm Thư Nhã của mày đi? À đúng rồi, tao quên mất, Lâm Diệu Thông là một thương nhân sao có thể cần cái loại phế.” “Được rồi! Tất cả đều im đi!” Ông lão quát ầm lên thì trên bàn cơm mới yên lặng trở lại.
Quát xong, ông đứng lên, chẳng nói một lời rời khỏi bàn ăn, đi vào thư phòng.
Ha Minh Khải mỉa mai bĩu môi, khinh thường nhìn Lâm Yên: “Con nhóc, tao thấy mày là cái loại chẳng biết trời cao đất rộng, đứng nói chuyện không thấy đau eo! Mày có biết đua xe tốn tiền như thế nào không? Không có tiền, lấy cái gì để thi đấu với người ta? Mày có bản lĩnh thì thử đua xe đi, mày hiểu gì về đua xe chắc? Bánh xe lắp như thế nào mày có biết không mà ở đây phát ngôn bừa bãi!”
Bác cả Hạ Hùng hừ lạnh nói: “Minh Khải! Không cần cãi cọ với nó, có nói nó cũng không hiểu đâu!” Mấy năm nay, Lâm Yến không muốn để mẹ mình lo lắng nên không hề nói với bất cứ ai nghề nghiệp chính thức của mình.
Người biết cô là tay đua chỉ có một mình Lâm Thư Nhã.
Lâm Yên nghe vậy cũng chẳng nói gì, chỉ thản nhiên nhìn hai ba con bọn họ.
Hạ Hùng và Hạ Minh Khải quãng đũa rời đi, bữa cơm họp mặt gia đình cũng theo đó mà tan rã trong bầu không khí không vui vẻ.