Cuối cùng, mẹ cô mới biết được rằng, Lâm Diệu Thông từng có một mối tình đầu sâu đậm.
Nhưng cô gái kia lại gả cho một kẻ có tiền, vì vậy mà ông ta bắt đầu căm hận những kẻ giàu có.
Đối với Lâm Diệu Thông mà nói thì mẹ của cô chỉ là một công cụ để ông ta leo lên.
Chờ đến khi mẹ cô hoàn toàn tỉnh ngộ ra thì ông ta đã lợi dụng khả năng ngụy trang của ông ta để chiếm được sự tin tưởng của tất cả mọi người nhà họ Hạ, đồng thời cướp lấy hơn phân nửa cơ nghiệp của ông ngoại cố.
Sau khi mẹ cô kết hôn, Tạ Tranh suy sụp một khoảng thời gian rất dài.
Sau đó không chịu nổi ép buộc của gia đình, ông mới buộc phải kết hôn.
Thế nhưng, kết hôn chẳng được bao lâu thì đã ly hôn, bởi vì tính cách của hai người không hợp.
Sau đó, ông không hề đi bước nữa.
Sau khi biết tin mẹ cô ly hôn, ông lập tức tìm đến, nói muốn giúp đỡ mẹ con cố.
Nhưng mẹ cô đã từ chối.
Về sau, Tạ Trang liên tục tìm tới, lần nào cũng đem theo bao lớn bao nhỏ.
Tuy luôn bị mẹ cô cự tuyệt, thế nhưng Tạ Tranh vẫn kiên trì không từ bỏ.
Ý của Tạ Tranh, đương nhiên mẹ cô hiểu.
Nhưng chính vì hiểu rõ nên mới từ chối bất kể sự giúp đỡ nào từ ông, bởi vì bà không muốn để Tạ Tranh có hy vọng.
Trước đây, Lâm Yên luôn cảm thấy đây là việc riêng của người lớn, cô không tiện nhúng tay vào.
Thế nhưng, xem tình hình hiện tại thì cô đột nhiên cảm thấy cô có thể tác hợp cho mẹ mình với Tạ Tranh.
Một trong những nguyên nhân trước đây cô không nhúng tay vào chính là vì cô không xác định được liệu có phải Tạ Tranh chỉ xốc nổi trong nhất thời hay không.
Thế nhưng, qua nhiều năm quan sát, bên cạnh Tạ Tranh có biết bao nhiêu cô gái trẻ tuổi nhưng ông chẳng hề rung động, không hề đi bước nữa, từ đầu đến cuối vẫn một mực chờ đợi mẹ cô.
Có một lần, cổ đến tìm mẹ vào lúc sáng sớm, lại thấy xe của Tạ Trang đỗ dưới lầu như thể đã đỗ ở đó cả một đêm.
Cô đến hỏi mới biết được, do gần đây ở khu này xuất hiện trộm, không an toàn nền Tạ Tranh đã âm thầm canh giữ dưới lầu mấy ngày rồi.
Lúc này, Lâm Yên mới dám chắc chắn Tạ Tranh thật lòng yêu thương mẹ cô.
Nhưng hiển nhiên, tối nay Tạ Tranh không được may mắn lắm.
Mẹ cô vừa từ nhà ông ngoại về, tâm trạng rất bết bát nên chắc chắn không có tâm tư nào dành cho ông cả.
“Anh Tạ.” Quả nhiên, Hạ Mộ Vân chỉ hờ hững chào một tiếng.
Tạ Tranh thấy thái độ lãnh đạm, xa cách của Hạ Mộ Vân thì đôi mắt sáng dần ảm đạm đi.
Người đàn ông như Tạ Tranh, khi ở trên thương trường thì mạnh mẽ, quyết đoán, thiết diện vô tư nhưng khi đứng trước mặt mẹ cô lại giống như một cậu thiếu niên mới lớn lúng ta lúng túng, chỉ cần một ánh mắt xa cách của mẹ cô là có thể lập tức trở nên hiu quạnh.
Lâm Yên bất đắc dĩ thở dài, cô đột nhiên đồng tình với người đàn ông này.
Xem tình hình trước mắt, nếu để Tạ Tranh tự theo đuổi thì cả đời này cũng đừng mong theo đuổi được mẹ cô.
Khổ tâm nhất đó là cô cũng có tâm mà không có lực, cô chỉ là một “người máy” đua xe không biết tình cảm là gì.
Ngay cả chuyện yêu đương của mình cũng nát bét nên cô thật sự không biết theo đuổi một người là như thế nào.