Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 93: Kỹ thuật chia tay



Bùi Duật Thành là ai chứ? Sao có thể để một cô gái chẳng chút quan trọng nào như cô ở trong lòng? Nhiều nhất có chỉ có thể được coi là một trong hàng ngàn hàng vạn những kẻ mơ ước Bùi Duật Thành mà thôi.

Suy nghĩ ấy khiến Lâm Yên cảm thấy mọi thứ đều có thể được giải thích, coi như có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Quả nhiên giống y những gì cô suy đoán.

Những điều khiển Lâm Yên vui vẻ hơn nữa chính là trong khoảng thời gian này cô không tiếp tục bị “đa nhân cách” nữa.

Có vẻ như mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Lâm Yên cảm thấy, cô có thể bắt đầu kế hoạch nói chia tay rồi...

Nhưng mà...

Phải nói như thế nào đây? Đây quả thực là một kỹ năng sống! Nhất là khi đối phương còn là Bùi Duật Thành, cô hoàn toàn không thể tìm được một lý do nào.

Lâm Yên mở trình duyệt lên tìm kiếm: Làm cách nào để nói chia tay với bạn trai? Trên mạng có đủ loại câu trả lời.

Có người nói: [Cứ làm thật nhiều điều vô lý, anh ta không chịu nổi nữa sẽ phải chia tay thôi! Cái này không được, cô không dám.

Huống hồ đứng trước gương mặt lạnh bằng của Bùi Duật Thành cô lại càng không làm nổi, chỉ nhìn một cái thôi là sĩ khí gì cũng bay sạch.

Có người nói: [Thuê một cô gái khác tán tỉnh anh ta, sau đó nói anh ta bắt cá hai tay, như vậy là có thể chia tay được rồi!] Cái này cũng không được, thuê người chẳng lẽ không mất tiền sao? Có người nói: [Quá đơn giản, bới móc lỗi của anh ta đi! Không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, quan điểm sống không phù hợp, sở thích khác nhau, cái gì cũng được!]

Cái này...

có thể thử xem! Sau khi tìm tòi hồi lâu Lâm Yên tìm được không ít biện pháp hay.

Thì ra còn có thể làm như vậy? Lâm Yên đang chăm chỉ học hỏi thì đột nhiên di động đổ chuông.

Lâm Yên thuận tay bấm nhận, điện thoại vừa mới được kết nối đã nghe được tiếng kêu thất thanh của Bùi Vũ Đường ở đầu bên kia: “Chị dâu! Cứu em!!!” Lâm Yên lập tức sửng sốt: “Tam thiểu? Có chuyện gì xảy ra à?”.

“Em...

em gây họa rồi! Lần này em thật sự xong đời rồi...

Chị dâu...

trừ chị ra không ai có thể cứu được em hết...” Bùi Vũ Đường nói năng lộn xộn, dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.

“Rốt cuộc là có chuyện gì, cậu từ từ nói cho rõ xem!” Ấn tượng của Lâm Yên đối với Bùi Vũ Đường chính là không sợ trời không sợ đất, chẳng biết có chuyện gì lại có thể khiến cậu ta sợ hãi đến như vậy.

Bùi Vũ Đường vội vàng giải thích: “Em uống nhiều nên có xung đột với Tống Diệu Nam, đánh một trận rồi bị bắt vào đồn cảnh sát.

Sau đó em tìm anh hai để bảo lãnh em ra.” Lâm Yên thở phào: “Ồ, vậy chẳng phải là không có chuyện gì rồi sao?” Cô còn tưởng có chuyện liên quan tới mạng người chứ, hại cô sợ chết khiếp.

Bùi Vũ Đường là người nóng tính lại bộc trực, chuyện không có gì cũng có thể biến thành đánh nhau được, nên cô thật sự không cảm thấy bất ngờ.

Bùi Vũ Đường kêu lên: “Đáng nhẽ là không có việc gì! Nhưng trọng điểm là chuyện này đã bị anh cả của em biết rồi! Em! Chết! Chắc! Rồi!” “Anh cả đồng ý cho em làm tay đua với điều kiện là trong thời gian này em tuyệt đối không được gây ra rắc rối nào! Cũng không được phép tìm người trong nhà hỗ trợ nhưng bây giờ em đã phạm phải rồi!” “Ngay bây giờ! Tối hôm nay em sẽ bị đưa tới Y du học.

Giam lỏng 24/24, ăn ngủ nghỉ đều có người giám sát! Không đạt được những gì anh cả nhà em yêu cầu thì sẽ mãi mãi phải ở đó! Cực kì đáng sợ! Chỉ cần vào đó em sẽ không còn tự do nữa!”