Ám Dục Hoành Lưu - Thán Cựu Thời

Chương 42



Hà Dã tắm rất nhanh, từ lúc vào đến lúc ra khỏi phòng tắm còn chưa hết mười phút. Mà trong mười phút ấy, hắn không chỉ tắm mà còn gội đầu.

Trùm khăn lông lên đầu, để cơ thể trần truồng quay lại phòng ngủ, Hà Dã không thấy Chu Giai đâu.

Trên cái ghế gần giường đặt quần áo của Chu Giai, áo khoác áo len áo lót, cả quần lót lẫn quần dài. Bên cạnh ghế đặt đôi giày Chu Giai vừa đá xuống, trên giày còn để đôi tất dài màu xám của cậu.

Hà Dã nhìn lên đống trang phục kia, ánh mắt nhanh chóng nóng lên. Hắn đi đến giường xem thử, cái chăn trên giường phồng lên một đống, bên trong cất giấu người yêu của hắn.

Mà lúc này, người yêu của hắn đang trần truồng cả người.

“ĐM…”

Hà Dã kéo cái khăn lông trên đầu xuống, giơ tay vò tóc mình, mắt cứ dính chặt lấy cái giường, vừa nóng vừa cay. Hắn hít sâu mấy hơi, tay sờ xuống bên dưới, cầm lấy người anh em đang cương lên, sau đó xoay người đi đến tủ quần áo, lục lọi từ trên xuống dưới.

Chu Giai vẫn một mực chờ đợi, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra là chui tọt vào trong chăn. Nhưng cậu sốt ruột đến mức nào thì vẫn không chờ được Hà Dã leo lên giường vén chăn của cậu lên, chỉ nghe thấy tiếng Hà Dã lục đồ vang lên.

Chu Giai vén chăn lên tạo ra một kẽ hở, đầu tiên cậu nhìn thấy cơ thể trần như nhộng của Hà Dã. Lỗ mũi nóng lên nhưng trong lòng rất sốt ruột. Chu Giai cũng không định chơi cái gì tình thú, nên là cứ thế hất chăn lên, kéo cả cái chăn đi xuống giường, đến chỗ Hà Dã.

Vất vả lắm mới tìm được máy sấy tóc đã vứt một xó từ hơn mấy năm nay, Hà Dã xoay người, Chu Giai liền túm chăn bao lấy người hắn, cau mày thở phì phò: “Khốn kiếp, anh tưởng bản thân là mình đồng da sắt chắc? Trời lạnh thế này mà tắm xong không mặc quần áo đã đi ra?”

Cái chăn rất nặng, Chu Giai không giữ được lâu, Hà Dã kéo chăn choàng lên bả vai giúp cậu. Cơ thể trần trụi của hai người dán sát vào nhau, chỉ va chạm nhẹ nhàng cũng có thể cọ xát ra lửa.

Cả người Hà Dã nổi da gà, không thể chịu được lại phải cất máy sấy tóc vào ngăn kéo, tay không chạm lên eo Chu Giai, sau đó mò ra sau người cậu, năm ngón tay hạ lưu xoa nắn hai bên mông, hắn khàn giọng nói: “Em về giường trước đi, anh sấy khô tóc đã.”

Bình thường cho dù xuân hạ thu đông thì Hà Dã cứ gội đầu xong, không cần lau sấy gì đã lên giường ngủ thẳng cẳng. Ấy vậy mà hôm nay hắn lại muốn sấy tóc, chỉ sợ tóc còn ướt lên giường khiến Chu Giai ướt theo.

Chu Giai bị hắn bóp mà eo mông đều căng cứng, không chịu về giường mà cứ đứng nắm chăn, con ngươi đảo quanh một vòng rơi lên gương mặt hắn, nói: “Anh cứ sấy đi, bật máy lên.”

Hà Dã nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo như nước của Chu Giai, áp mông cậu lên thân dưới của mình, ưỡn lên một chút khiến cậu khàn giọng thở dốc. Sau đó hắn mới đi lấy máy sấy tóc, cắm vào ổ cắm trên tường.

Làn gió nóng ấm thổi trên đầu, Chu Giai híp mắt, giơ tay lên cướp lấy máy sấy trong tay Hà Dã, chậc một tiếng nói: “Anh gội đầu chứ có phải em gội đâu, sấy cho em làm gì?”

Vừa nói, Chu Giai một tay cầm máy sấy chĩa về phía Hà Dã, tay còn lại vuốt mái tóc còn ướt của hắn, sấy tóc cho hắn. Động tác của cậu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, trong mắt tràn ngập tình cảm và sự nhu hòa.

Hà Dã sửng sốt chớp mắt một cái, ngay sau đó cũng cong miệng lên cười. Chu Giai nhìn thấy, dù trong lòng than thầm ôi tên rắn thối này cười lên sao lại đẹp trai thế nhưng ngoài miệng vẫn chê: “Đừng có cười, trông ngốc chết.”

Hà Dã nhẹ nhàng quấn chăn bông lên cơ thể hắn và Chu Giai, dùng cơ thể đè chăn lên mặt tủ, dành ra hai tay ôm lấy eo cậu, ngón tay lưu luyến vuốt ve bên trên, cười ra tiếng, nói: “Có hả? Trông ngốc lắm à?”

Chu Giai mím chặt môi, lắc eo sợ nhột như không muốn cho Hà Dã sờ, gật đầu một cái, hừ hừ nói: “Quá ngốc…Anh đừng có cười trước mặt người khác như vậy, dọa người ta đấy.”

Tay Hà Dã lần mò ra sau, hết bóp lại nắn hai bờ mông cậu, nheo mắt nhìn chằm chằm mặt Chu Giai, rất nghiêm túc ừ một tiếng.

Chu Giai nghe thấy hắn ừ, nghiêng mặt sang một bên lén cười, cười xong lại áy náy, ho khan rồi nói: “Được rồi, anh cứ cười đi. Cười nhiều vào, đừng quá lạnh lùng với mọi người.”

Hà Dã không nói gì, xoa nắn xong hai bên mông lại tách chúng sang hai bên, lộ ra khe hở dẫn lỗi vào trong thịt huyệt, ngón tay hắn chặn lên cửa hang nhỏ hẹp rồi xoa nhẹ lên, sau đó thọc vào trong dò xét.

Nơi nhạy cảm của Chu Giai bị đùa giỡn, thân thể run lên, tay cậu không cầm được máy sấy tóc, suýt chút nữa nện lên đầu Hà Dã. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn quở trách, thấp giọng hừ hừ: “Sao không chờ được thêm một lát chứ?”

Hà Dã cúi đầu hôn lên môi Chu Giai, tay giật lấy máy sấy tóc trong tay cậu vứt vào trong tủ, kéo dây điện ra, sau đó ôm eo cậu kéo chăn về giường, giọng khàn đặc.

Hắn thở hổn hển bên tai Chu Giai, nói: “Không chờ được, người anh em này cứng sắp phát nổ rồi. Chu Giai, anh muốn làm em, một lần có thể không đủ, đoán chừng phải hai lần mới được. Em phải chuẩn bị tinh thần đi.”

Chu Giai bị Hà Dã đè xuống giường, nghe lời hắn nói mà mặt mũi đỏ hồng cả lên. Cậu quấn cả tay cả chân lên người hắn, thấy Hà Dã đắp chăn lên người bọn họ, cậu chủ động giơ chân ưỡn eo nhích cái mông ma sát lên dương v*t của hắn, thở gấp nói: “Chuẩn bị cái rắm, anh chỉ cần đừng làm em đau, đừng làm em bị thương, ai thèm quản anh muốn làm một lần…A…Hay hai lần chứ.”

“Fuck.”

Hà Dã chen mình vào giữa hai chân Chu Giai, tay cầm vũ khí chọc lên bao tinh hoàn của cậu. Khi chạm đến đáy chậu, hắn lại ma sát quy đầu lên cửa huyệt thít chặt, cười hôn Chu Giai.

Chu Giai một tay ôm cổ Hà Dã, một tay nắm tóc hắn, phía dưới bị Hà Dã cạ lên khiến eo cậu run rẩy ưỡn lên. Hơi thở cậu nóng rực, trong mắt lấp lánh ánh nước nhìn người đang điên cuồng trên thân mình, vừa yêu vừa xót.

Đầu lưỡi Hà Dã thoát khỏi miệng Chu Giai, lại liếm lên cánh môi cậu, tiếp đó dọc theo cằm, cổ rồi xương quai xanh, những nụ hôn rải rác đổ xuống. Hà Dã khẽ ngẩng đầu nhìn hình xăm trên ngực phải của Chu Giai, nghĩ đến câu chửi rắn thối mà Chu Giai hay mắng hắn. Đôi mắt Hà Dã lại đỏ lên, môi hắn dán lên bông hoa mẫu đơn trên ngực, lưỡi nhọn vừa đảo vừa liếm phía trên khiến Chu Giai không ngừng run rẩy rên rỉ, hai chân cứ kẹp chặt lấy hông Hà Dã.

Trêu đùa hình xăm mẫu đơn một lúc, Hà Dã chống tay xuống giường, thò tay lên khe hở đầu giường, mắt dính chặt lên đôi môi Chu Giai mà nuốt nước bọt, thân dưới cứ liên tục đụng chạm mấy lần khiến miệng huyệt của Chu Giai co chặt lại.

“Anh là Đại Hắc Xà, thế em là gì?” Lấy được chai dầu bôi trơn, Hà Dã vừa vặn nắp chai vừa đè giọng hỏi: “Mẫu đơn hoang dã sao?”

Chu Giai vừa nghe là biết bí mật hình xăm của mình bại lộ rồi. Cậu chớp mắt nghiêng đầu nhìn kẽ hở đầu giường, lại nhìn chai bôi trơn đang được mở nắp trong tay Hà Dã, cuối cùng mới nhìn hắn, đuôi mắt nhếch lên, nói: “Đại Hắc Xà cái beep, anh là Tiểu Hắc Tử.”

Hà Dã bật cười, ngay lập tức nghĩ đến hôm mà hắn và Chu Giai cùng đến muộn bị phạt, đứng ở bên khu đất trống gần tòa nhà lớp học, đoạn đối thoại hôm đó đúng là có nhiều hàm ý sâu sắc.

Chậc, lúc ấy Hà Dã chỉ cảm thấy Chu Giai nói gì cũng khiến hắn khó chịu. Bây giờ nghĩ lại lời mà Chu Giai nói khi ấy, chẳng phải đúng là biết cách gọi mời sao?  Ngoài sáng trong tối đều biết cách khiêu khích hắn.

Hà Dã đặt chai bôi trơn xuống, nắm lấy bàn tay đang túm chặt ga trải giường của Chu Giai. Chu Giai nhìn hắn, hắn cũng nhìn cậu, tay hắn nắm lấy tay cậu thò vào trong chăn.

Đến khi lòng bàn tay chạm vào thứ đồ vật nóng như lửa, Chu Gia thở hổn hển, giãy giụa rụt tay lại. Hà Dã không cho cậu rụt, nhét người anh em của hắn vào trong tay cậu, còn cầm tay cậu dẫn dắt sờ lên trên.

Hà Dã ngắm Chu Giai mặt mũi đỏ bừng cắn môi nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên. Hắn hỏi cậu: “To quá à? Có chơi được không thế?”

Miệng Chu Giai mấp máy không nói ra lời nhưng cậu nheo mắt lại, bàn tay siết chặt lấy vũ khí của Hà Dã, lòng bàn tay áp lên thứ đồ chơi cứng nóng.

Hà Dã bị Chu Giai siết khiến eo căng lên. Hắn cũng không nói lời nào trêu đùa cậu nữa, bàn tay dính bôi trơn thò vào chăn, sờ lên miệng huyệt của cậu.

Cái mông Chu Giai được ngón tay Hà Dã chuẩn bị, bàn tay đang nắm anh em của hắn thả lỏng, không kìm lòng nổi mà tuốt nhẹ lên xuống.

Hà Dã nhìn cậu, nhìn khóe mắt động tình mà đỏ ửng, nhìn đôi môi đầu lưỡi luôn tìm đến nhau mà câu dẫn hắn. Hắn nuốt nước bọt, nóng mắt dừng lại một lát rồi thô bạo hôn xuống, hôn đến mức khiến Chu Giai thở gấp, ngón tay dính bôi trơn cũng chen vào miệng huyệt phía sau mà khuấy động điên cuồng.

Miệng lưỡi tách ra, Chu Giai nức nở cắn răng nhịn rên rỉ, nhưng cậu nào có thể nhịn được mấy giây.

Hà Dã cúi đầu, vùi lên ngực cậu, miệng há ra ngậm lấy đầu v* bên phải của cậu vào, hung hãn hít một hơi rồi đảo lưỡi qua lại, kích thích đùa bỡn.

“Ư…Fuck…Ha!”

Hai tay ôm lấy đầu Hà Dã, Chu Giai mất kiểm soát ưỡn ngực lên. Động tác theo bản năng ấy càng khiến đầu v* cương cứng chui vào trong miệng Hà Dã.

Hà Dã ngẩng đầu nhìn Chu Giai nhạy cảm đang run rẩy rên rỉ, thật đúng là yêu cái vú lẳng lơ này của cậu chết mất. Thế là hắn lại mút lại liếm, còn cạ răng lên cắn một cái, đầu lưỡi như mũi khoan chọc vào cái lỗ nhỏ xíu trên vú mà lần trước hắn cố vạch ra nhìn, khiến Chu Giai vừa ngứa vừa thoải mái, cái lỗ trong mông lại kẹp chặt lấy tay hắn.

Chu Giai bị Hà Dã hành hạ đến phát điên. Cậu biết đầu v* của mình nhạy cảm nhưng không ngờ lại đến mức ấy. Mới chỉ bị Hà Dã liếm liếm mút mút thôi mà sau lưng cậu đã tê dại ê ẩm, dương v*t cương lên rất rất muốn bắn.

Kẹp hai chân cưỡng ép bản thân phải nhịn từng đợt khoái cảm như sóng úp đánh tới, Chu Giai không cho Hà Dã nghịch đầu v* nữa, đẩy hắn: “Ư…Đừng mút nữa, sưng.”

Khi Hà Dã ngẩng đầu lên vẫn còn ngậm viên đậu của Chu Giai trong miệng, thứ nhỏ xinh ấy bị kéo lên cao, sau khi nhả ra lại đàn hồi nhanh chóng.

Chu Giai thấy được cảnh này, nhìn đầu v* lại sưng lên của mình, xấu hổ giơ cánh tay che mắt. Qua khe hở, Chu Giai nhìn thấy Hà Dã liếm mép chưa thỏa mãn, cậu thở hổn hển thu lại bàn tay còn đang nắm anh em của hắn, tiếp đó nhẹ nhàng sờ lên đầu v* bên trái đang cảm thấy cô đơn, ngón tay tỉ mỉ vân vê nắn bóp.

Hà Dã quan sát động tác phóng đãng của cậu, ánh mắt nóng lên, ngón tay nhét trong vách thịt lại tăng thành ba ngón, nhanh chóng rút ra rồi cắm vào mở rộng cho cậu.

Thịt huyệt phía dưới của Chu Giai bị Hà Dã đâm chọc, đầu v* phía trên lại tự sờ, sung sướng đến mức dương v*t giật giật, trong miệng ưm a liên tục, mắt nheo lại nhìn Hà Dã chăm chú.

Hà Dã bị dáng vẻ quyến rũ gợi tình của Chu Giai kích thích. Hắn giơ tay giữ lấy đầu cậu, cúi đầu chặn lại tiếng rên rỉ đang thoát ra từ miệng Chu Giai, ngón tay đang ra vào phía dưới thoát ra khỏi cơ thể cậu và được thay bằng thứ vũ khí to cứng kia. Hắn cứ mài vũ khí lên cửa huyệt, mãi sau đó mới xông vào trực tiếp.

Chu Giai căng thẳng kẹp chặt chân bên hông Hà Dã, bị hắn hôn đến khóe mắt ứa lệ.

Trong khi hôn, Chu Giai còn không quên kêu lên: “Bao…A…Quên bao….”

Hà Dã không nhịn được bật cười, ngậm lấy môi Chu Giai hôn sâu, sau đó rút toàn bộ thứ đang chôn sâu trong cơ thể cậu ra rồi đâm vào tiếp.

Đến khi thân thể Chu Giai đã mềm nhũn như sợi bún sau mấy lần đâm, Hà Dã mới buông tha cho môi cậu, nghe thấy cậu kiềm nén tiếng rên, ngậm lấy tai cậu, nói lời dụ dỗ bên tai: “Không sao, anh nhớ. Cứ chơi một lúc đã, lát nữa anh đeo vào sau.”

Chu Giai đỏ mặt há miệng rên rỉ, nắm chặt tay đấm lên vai kẻ đang điên cuồng chơi cậu không ngừng, giọng nói êm ái: “Đeo cái rắm, không đeo… A! Fuck, anh từ từ thôi, ư…”

Hà Dã vừa hôn vừa vuốt ve cậu, bên dưới vẫn không giảm tốc độ.

Hắn đã nhẫn nại quá lâu, mà Chu Giai cũng chịu đựng quá lâu.

Hai người bọn họ, chính là bình xăng và hộp diêm, chỉ cần thoáng đụng vào nhau là có thể bốc cháy.

Thật sự không dừng được, cũng không ai muốn dừng lại.