Âm Duyên Kết

Chương 76: - Một người ái mộ



Chương 76 - Một người ái mộ

Đêm dần khuya, Diệp Kết Mạn tắm xong, lấy cớ nghỉ ngơi để cho Thư nhi rời đi, và ngồi đợi đến giờ Dần. Hẳn là chung súp có hiệu quả, Diệp Kết Mạn thấy mình khôi phục được chút sức, mà dẫu sao thì nàng vẫn còn hơi mệt. Nhưng nàng không dám ngủ. Vả lại cũng còn đang lo cho Kỷ Tây Vũ, dù mệt thật thì cũng ngủ không được. 

Sáp nến chảy xuống từng giọt rồi đông cứng ở dưới tỏ rằng thời gian đang trôi qua. Ngoài cửa sổ thì là bóng đêm, vắng lặng. Ngọn nến cũng dần dần cháy hết và phát ra tiếng tách, trong phòng chợt tối đen. Ánh trăng thưa thớt xuyên qua cửa sổ nửa mở chiếu vào phòng. Trong bóng đêm, Diệp Kết Mạn trầm mặc chờ đợi. Nàng đang đoán người nọ rốt cuộc là địch hay bạn? Và đồng thời là âm thầm tính toán kế sách ứng đối. Nàng biết hiện tại ở mỗi một bước đều đóng một vai trò quan trọng, nếu sơ sẩy là sẽ hại đến Kỷ Tây Vũ ngay. Nàng phải hoàn toàn giữ vững tinh thần để ứng đối mới được, mới không có sai sót gì.

Không biết đã đợi bao lâu, trong bóng đêm bỗng xẹt qua một cái bóng. Khi Diệp Kết Mạn kịp phản ứng thì trước giường đã có một người đứng đó. Diệp Kết Mạn thậm chí còn không biết đối phương vào bằng cách nào.

Đối phương vận hắc y, che mặt bằng vải đen, đứng ngược sáng, không thấy rõ gì, chỉ biết y cao to. Không đợi Diệp Kết Mạn mở miệng, hắc y nhân đưa tay qua hông - một âm thanh rất nhỏ vang lên ở đêm yên tĩnh này - một đạo ngân quang xẹt qua mắt Diệp Kết Mạn và một mũi kiếm lạnh lẽo ngay sau đó đã chỉ vào mũi nàng; chỉ cần nàng động nhẹ dường như nó sẽ cắt nàng ngay.

Diệp Kết Mạn cũng có thoáng thay đổi nét mặt nhưng mà rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh. Tuy rằng nàng không biết tại sao đối phương tự nhiên lại bày vẻ thế này, nhưng nàng biết y sẽ không giết nàng ngay bây giờ, nếu không thì không cần phải bảo nàng chờ.

Diệp Kết Mạn cũng không nghĩ thêm, nàng thở sâu và không để ý tới mũi kiếm kiếm, đè giọng hỏi: "Ngươi giữ hòa mộc sao?"

Hắc y nhân gật đầu, xem như thừa nhận.

Diệp Kết Mạn nhảy dựng trong lòng, song cũng coi như buông xuống tâm đang treo lơ lững.

Diệp Kết Mạn nhíu mày, ý bảo hạ chuôi kiếm này xuống: "Vậy ngươi có ý gì?"

Hắc y nhân trầm mặc một lát mới nói. Giọng trầm thấp, có vẻ còn trẻ. 

"Có chuyện muốn hỏi ngươi."

Diệp Kết Mạn nghe vậy cũng không kinh ngạc. Nàng không chút do dự mà gật đầu: "Ngươi hỏi là được."

Hắc y nhân cũng không nói gì thêm mà chỉ nhìn Diệp Kết Mạn, tạm thời buông kiếm và lấy một thứ ra từ trong ngực: "Đây là cái gì?"

Diệp Kết Mạn vừa thấy hắc y nhân lấy đồ ra thì nghểnh người lên mà nhìn. Dưới ánh trăng mỏng manh, mộc quỷ phù an an ổn ổn nằm trong tay hắc y nhân. Diệp Kết Mạn quýnh lên, muốn chộp lấy, nhưng mà hắc y nhân đã rụt tay trở về. Diệp Kết Mạn biết mình quá mức nôn nóng, nhưng bây giờ trong lòng nàng chỉ toàn là: vì sao mộc quỷ phù đã ở đây mà Kỷ Tây Vũ lại không hiện ra? Có phải còn suy yếu hay không? Nghĩ tới đó, Diệp Kết Mạn hận không thể đoạt lấy mộc quỷ phù ngay và gọi liền tên Kỷ Tây Vũ, rồi hỏi chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là ngại có người ở đây, ý nghĩ này không thể thực hiện được rồi.

Diệp Kết Mạn: "Nó rất quan trọng đối với ta. Nó là một kỷ niệm. Như ngươi đã thấy, trên đó có khắc sinh thần bát tự."

"Sinh thần bát tự... Của ai?"

Nghe y hỏi như vậy, Diệp Kết Mạn đoán được người này có biết sinh thần của Kỷ Tây Vũ, nhưng nàng đã có suy tính: "Thực không dám đấu diếm. Sinh thần bát tự đó đúng như ngươi đoán. Ta chỉ thấy lạ là tại sao ngươi lại tìm ta?"

Hắc y nhân không để ý tới câu hỏi của Diệp Kết Mạn mà đang cúi mắt nhìn hòe mộc trong tay. Vì ngược sáng nên Diệp Kết Mạn không nhìn được ánh mắt của y, chỉ mơ hồ cảm giác được khí tức lãnh đạm của y có chút dao động.

Hắc y nhân ngẩng đầu lên nhìn Diệp Kết Mạn: "Tại sao?"

Lời nói ngắn gọn, Diệp Kết Mạn nghĩ chắc là đối phương đang hỏi mình vì sao lại hoài niệm Kỷ Tây Vũ. Diệp Kết Mạn trầm ngâm, rồi đem câu chuyện đã gạt được An nhi nói lại. Và nghĩ đến việc nàng ở Kỷ phủ truy tìm hung thủ cũng không thể gạt được một số người.

"Nghe nói hòe mộc có thể triệu hồi linh hồn người chết, vì vậy ta luôn mang nó theo, muốn giúp Kỷ Tây Vũ tra ra hung phạm để nàng tận mắt nhìn thấy, để an ủi linh hồn nàng."

Nói xong, Diệp Kết Mạn không dám xác định hắc y nhân có tin hay không, nàng chỉ có thể tận lực làm mắt mình thản nhiên mà nhìn lại y.

"Linh hồn?" Hắc y nhân có vẻ không tin. Rồi y lại cúi đầu nhìn hòe mộc, trầm mặc một lát, nói: "Nàng đâu có biết ngươi?"

"Thì sao?" Diệp Kết Mạn ngược lại cười cười, "Ta ngưỡng mộ nàng là đủ rồi."

"Ngưỡng mộ?"

Diệp Kết Mạn thấy hắc y nhân tuy có vẻ bán tín bán nghi, nhưng y phản ứng như thế là điều nàng đã dự tính trước.

Diệp Kết Mạn bình tĩnh lại tâm tình đang căng thẳng, nhẹ giọng nói: "Kỷ thiên kim, tài mạo song toàn, cả Tô Châu ai mà không biết? Mặc dù ta là đàn bà con gái, nhưng cũng không khỏi nghiêng mình ngưỡng mộ nàng. Có gì không thể đâu?"

Hắc y nhân nghe vậy cũng không nói chuyện.

Diệp Kết Mạn thương xót, tiếp tục nói: "Hiện giờ may mắn tới được Kỷ gia, nhưng nàng đã hương tiêu ngọc vẫn. Ta chợt nhớ tới lời đồn ở quê mình, nên mới làm hòe mộc ấy. Ta đã vào Bùi gia - có lẽ ngươi cũng hiểu - tình cảnh của ta đã khác xưa, ta muốn nó cảnh tỉnh mình, và ta muốn học tập nàng ấy."

Diệp Kết Mạn nhìn thẳng hắc y nhân, vươn tay ra, "Ngươi có thể trả hòe mộc lại cho ta được không?"

Hắc y nhân đứng yên, một lát sau mới nói: "Làm sao mà ta tin được ngươi?"

"Ngươi không tin ta cũng không còn cách nào. Cũng chỉ là một khối hòe mộc, ta lừa ngươi làm gì?"

Diệp Kết Mạn áp chế sự lo âu chợt đến, hỏi ngược lại, "Nhưng mà, ngươi, vì một khối hòe mộc lại hao tổn tâm tư mà đến thì là vì cái gì?"

Hắc y nhân giật mình, nhất thời không nói gì.

Tầm mắt Diệp Kết Mạn dừng lại trong tay hắc y nhân, và nàng thấy y nắm mộc quỷ phù có vẻ khá là dịu dàng - dường như sợ nó hỏng vậy. Diệp Kết Mạn nổi lên sự nghi ngờ: người này, là để ý đến chuyện của Kỷ Tây Vũ cho nên mới đến tìm nàng?

Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn hỏi: "Xin lỗi, ngươi là vì nàng mà đến?"

Vừa dứt lời, Diệp Kết Mạn nhìn thấy tay nắm mộc quỷ phù của hắc y nhân run run, nhưng mà thần sắc y lại không có biến hóa gì - Diệp Kết Mạn nghĩ, có lẽ y là người đã quen che dấu tâm tư. Bất quá Diệp Kết Mạn là người tỉ mỉ, hơn nữa còn sống cùng Kỷ Tây Vũ một thời gian, hắc y nhân trước mắt này ngược lại không tính là quá thâm sâu.

Quả nhiên, hắc y nhân lại trầm mặc. Mặc dù không trực tiếp thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.

Hắc y nhân: "Tại sao lại nói như vậy?"

Diệp Kết Mạn thấy mình đã đoán được không sai mấy thì thoáng an tâm - ít nhất thì y cũng là bạn, không phải địch.

Diệp Kết Mạn giải thích: "Ta cá là ngươi đã nhận ra sinh thần của Kỷ Tây Vũ khi ta ném hòe mộc ra ngoài. Vì thế khi ta rời đi ngươi mới nhặt nó. 

Ta đã cố nghĩ rất nhiều, là ai đã nhặt nó rồi? Tại sao lại cầm đi luôn? Dù sao nó cũng chẳng có tác dụng gì. Huống hồ, nếu đã có người trùng hợp nhặt được, vậy có phải thuyết minh rằng ta đã bị giám thị ở Kỷ phủ, nhất cử nhất động? Nhưng nếu sự thật là như thế thì, việc lấy hòe mộc của ta chẳng phải là đả thảo kinh xà? 

Thực ra, ta vẫn chưa nghĩ nhiều tới nước đó, chẳng là về sau nhìn thấy ám hiệu trong bảo chung ta mới hiểu. Ngươi cầm hòe mộc là muốn cho ta chú ý đúng không? Và hẹn ở giờ Dần, ám chỉ giờ sinh thần của Kỷ Tây Vũ, ý muốn nói là có chuyện muốn nói cùng ta?"

Trong phòng lại lặng im. Diệp Kết Mạn chăm chú nhìn hắc y nhân, cho đến khi y mở miệng: "Ngươi rất thông minh."

"Quá khen." Diệp Kết Mạn nhếch môi cười, và mắt cũng nhu hòa đi. Không ngờ ở cùng Kỷ Tây Vũ được một thời gian mà nàng đã bất tri bất giác học được bộ dạng của mấy người phú quý cân nhắc tâm tư.

"Ta phụng mệnh giám thị ngươi, " Đột nhiên giọng hắc y nhân lại hơi áp bách. "Ngươi rất kỳ quái. 

Đã là vật hoài niệm thì tại sao lại vứt bỏ?"

Hắc y nhân kỳ quái nhìn Diệp Kết Mạn, "Ta còn nghe ngươi gọi vài tiếng Kỷ Tây... tên tiểu thư."

Ở lời cuối cùng, hắc y nhân gần như khẽ khàng mà nói, cảm giác áp bách nguyên bản bị đánh tan và dường như còn có mang theo sự mềm mại.

Nghĩ tới khi đó Kỷ Tây Vũ bị thương, nàng hành động và lời nói quỷ dị, không biết đã bị người ta thấy được bao nhiêu, Diệp Kết Mạn thấy cũng hơi hoảng - nàng không biết người ta đã thấy được gì nên sau lưng đã lặng yên đổ mồ hôi lạnh. Bất quá Diệp Kết Mạn mẫn cảm, để ý thấy phản ứng kỳ quái của hắc y nhân khi y nhắc tới Kỷ Tây Vũ thì hơi hoài nghi: người này có vẻ còn trẻ, hẳn là không lớn hơn Kỷ Tây Vũ là bao. Lẽ nào... là người yêu nàng?

Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn muốn lợi dụng điểm ấy, nửa thật nửa giả nói: "Ngươi tin quỷ thần không? Ta không gạt ngươi. Lúc ấy nha hoàn của ta thấy ta thường xuyên thể hư, em ấy nghĩ ta bị ám, vừa lúc có pháp sư tới nên đã xin hai lá bùa lặng lẽ đốt trong phòng ta. Ta vốn cũng không biết chuyện gì, cho đến khi hòe mộc khác thường - nó nóng lên ta mới thấy cổ quái. Nghĩ lại lời đồn về linh hồn, mặc dù ta không biết thật giả nhưng hòe mộc đã thật sự nóng lên... Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ta lo linh hồn Kỷ Tây Vũ có thể bị ảnh hưởng thật nên mới ném hòe mộc ra ngoài, định sau đó sẽ ra nhặt.

Về phần tiếng gọi đó..." Diệp Kết Mạn cười khổ, "là do ta quá mê tín, khiến ngươi chê cười."

Và thật lâu hắc y nhân không nói gì.

Diệp Kết Mạn nhìn sắc trời đã đen như mực ngoài cửa sổ, và ánh mắt của nàng sẽ lơ đãng dừng lại ở mộc quỷ phù trong tay hắc y nhân.

Sau một lúc trầm ngâm, Diệp Kết Mạn đánh vỡ trầm mặc: "Ta biết nó có chút hoang đường. Người chết rồi thì làm sao còn linh hồn gì lưu lại hậu thế? Nhưng..."

Nói tới một nửa, Diệp Kết Mạn cố ý ngừng lại và chỉ thở dài.

Hắc y nhân phục hồi tinh thần lại, nhìn Diệp Kết Mạn: "Ngươi đang tra án?"

Diệp Kết Mạn thấy y không theo đuổi lời của mình thì yên lòng. Nàng gật đầu thừa nhận.

Hắc y nhân: "Ngươi không sợ sao?"

Diệp Kết Mạn nao nao, rồi kịp phản ứng ngay sau đó, nàng thản nhiên mà cười: "Sợ cái gì? Cùng lắm thì mất mạng thôi. 

So ra thì, ta sợ mình tiếc nuối nhiều hơn."

"Ngươi, không cần phải như thế." Hắc y nhân trầm mặc một lúc rồi chợt nói.

"Ta biết." Diệp Kết Mạn nghĩ đến khoảng thời gian hai người ở chung, nàng mỉm môi cười nhu hòa. "Dần dà, đối với ta mà nói nàng là một mê cung. Nhưng không sao. Ta ngưỡng mộ nàng. Ta không có hy vọng xa vời gì đại loại như làm minh bạch cái chết của nàng, ta chỉ hy vọng có thể dốc chút sức lực nhỏ bé, làm chút chuyện đủ khả năng của mình. Ta không muốn nhìn thấy một người như nàng uổng mạng, nó không công bằng. Đương nhiên ta biết trên đời này có rất nhiều chuyện không công bằng. Nhưng ta không hy vọng sự không công bằng ấy xảy ra trên người nàng."

Hắc y nhân vẫn nhìn Diệp Kết Mạn khi nàng nói chuyện và ánh mắt y có nhoáng lên. Một lát sau, y đi tới, ngồi xuống và đưa tay đặt hòe mộc trên tấm đệm của Diệp Kết Mạn.

Diệp Kết Mạn vui vẻ, như nhặt được chí bảo mà cầm mộc quỷ phù.

Ngay sau đó, hắc y nhân nói: "Cẩn thận Kỷ phu nhân."

Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh hắc y nhân chợt lóe và biến mất ở trong phòng.

Diệp Kết Mạn thế này mới hoàn toàn thở ra, và phát hiện quần áo đã ướt tự khi nào. Nàng đưa tay xoa xoa thái dương đầy mồ hôi lạnh, rồi mở tay ra, gom mắt nhìn mộc quỷ phù lẳng lặng nằm đó, bụng dạ cồn cào.

"Kỷ Tây Vũ, nàng có khỏe không?"