Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 44



Mắt thấy tay của hắn muốn bắt tôi, Lam Cảnh Nhuận kéo tôi về phía sau một cái, đâm vào hắn một kiếm.

Kiếm đồng chạm vào tay của hắn, bốc lên một làn khói nhẹ, ngay sau đó soạt một tiếng, thân kiếm bốc cháy, đồng tiền dùng để đúc thành thân kiếm trong nháy mắt tán ra bốn phía.

Mà con quỷ kia, lông tóc vẫn không bị tổn hại.

Tôi lập tức biến ngọc giản thành trường kiếm, đâm về phía hắn, lại bị hai ngón tay của hắn kẹp lấy kiếm phong, không thể động đậy.

“Đến tột cùng anh là ai!” Tôi giận dữ hỏi.

Hắn cười tà mị, vung tay lên khôi phục khuôn mặt ban đầu.

—— Lại là minh Vương Lãnh Mặc Uyên!

“Còn nhớ bổn tọa chứ?” Hắn hỏi.

Tôi lập tức cảm thấy xong rồi, lần trước Lãnh Mặc Hàn đều không nắm chắc có thể đối phó với hắn, càng không cần nói đến gà mờ là tôi này.

Lam Cảnh Nhuận muốn xông tới, Lãnh Mặc Uyên vung tay lên, cơ thể của hắn đã bị đụng phải toa xe thật mạnh, chết ngất đi.

Ninh Ninh muốn lại giúp tôi, bị tôi quát: “Đừng tới đây!”

“Chỉ là cậu……”

“Cậu đến đây cũng vô dụng thôi! Đi xem Cảnh Nhuận đạo trưởng!” tôi nói.

Ninh Ninh không có cách nào, chỉ có thể chạy tới chăm sóc Lam Cảnh Nhuận.

Lãnh Mặc Uyên hơi có vẻ tán dương gật đầu: “Cô rất thức thời.”

“Tôi chỉ là một cô gái thế gian bình thường, minh vương đại nhân ngài có đại lượng, giơ cao đánh khẽ thả tôi được không? Tôi có thể lại mời anh ăn một phần Tỏa Cốt.” Tôi nặn ra một nụ cười sáng lạn.

Hắn nghe xong, tâm tình rất không tồi cười: “Những đồ ăn phàm nhân đó cũng không tệ lắm. Nhưng, bây giờ bổn tọa càng muốn nếm thử tư vị của cô hơn.”

Thiếu niên anh tỉnh lại đi! Tôi là chị dâu của anh có biết hay không!

Tôi cười gượng hai tiếng: “Cái kia…… Anh có thể còn không biết…… Tôi và Lãnh Mặc Hàn đã bái đường rồi…”

Hắn ngoài ý muốn nhíu mày lại, ngay sau đó lại cười: “Cô không phải là cô gái đầu tiên anh trai tôi bái đường.”

Tôi sửng sốt.

Tay hắn hơi dùng lực một chút, một cổ âm khí tinh thuần bị hắn rót vào trong ngọc giản, nháy mắt ngọc giản xụi lơ xuống, biến trở về vòng ngọc đeo trên cổ tay của tôi, cho dù tôi triệu hoán như thế nào đều không có động tĩnh.

Bên hông bỗng nhiên vòng lên một đôi tay, không đợi tôi phản ứng lại, tôi cũng đã bị Lãnh Mặc Uyên mang ra khỏi toa xe.

Đèn sáng quang xe lửa chạy nhanh về phía sau, Lãnh Mặc Uyên dẫn theo tôi chạy như bay ở không trung. Tôi giãy giụa không thể thoát, trong lòng mất tự nhiên nghĩ tới không biết Lãnh Mặc Hàn đi nơi nào.

Như là nhìn thấu tâm tư của tôi, Lãnh Mặc Uyên nở một nụ cười cao thâm khó đoán nói với tôi: “Lần trước ở trong tiệm mặt nạ quỷ kia, đại ca ta có thể kịp thời xuất hiện cứu ngươi, lần này, ngươi không cần suy nghĩ.”

Hắn cố ý dừng một chút, cười càng thêm yêu dã: “Hắn đi cứu một nữ nhân khác.”

Tôi cảm giác lồng ngực trái bị thứ gì đó ép xuống, rất khó chịu.

Lãnh Mặc Uyên cười càng thêm càn rỡ, tôi ý thức được tuyệt đối không thể bị hắn nhìn thấu tôi khó chịu, lập tức giả vờ không thèm để ý: “Vậy vì sao anh không đi bắt cóc cô gái kia?”

“Ai bảo bổn tọa coi trọng ngươi đây.” Hắn cười một tiếng.

Mặt của tôi tối sầm lại, tôi chính là không quên ở trên đường âm ngày đó, minh hậu Lăng Tuyền Ki oán hận tôi: “Minh vương đại nhân… Anh đã thành thân… Minh hậu sẽ tức giận…”

“Chuyện của tọa, không tới lượt nàng ta quản!” Lãnh Mặc Uyên rất là khinh thường.

Lời còn chưa dứt, một bóng hình bỗng nhiên chắn trước người chúng tôi, Lãnh Mặc Uyên bị bắt ngừng lại.

“Chuyện của ta, cũng không tới phiên ngươi quản!” Một thanh trường kiếm để ở trước người Lãnh Mặc Uyên.

Giọng nói tức giận của Lãnh Mặc Hàn truyền đến, thấy rõ là hắn, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi.